"Có chứ," Hà Sự Thu ngáp một cái, "Tôi trở nên đặc biệt buồn ngủ, bình thường lúc nào cũng buồn ngủ, đôi khi vừa ngồi xuống là có thể ngủ gật, với lại tôi còn hay rụng tóc nữa, mỗi lần gội đầu là rụng cả nắm, phiền chết đi được."
Nghe đến đây, Què ca không kìm được hỏi: "Lẽ nào cô không thắc mắc tại sao lại như vậy sao?"
Hà Sự Thu gật đầu: "Có nghĩ chứ, tôi còn lên mạng tra nữa, trên mạng gọi là hội chứng hậu thi đại học, có thể là do năm lớp mười hai tôi ngủ quá ít, nên sau khi thi xong cần ngủ bù, còn việc rụng tóc thì, tôi nghĩ chắc là do chất lượng nước thôi, nước ở trấn Thanh Thủy không tốt!"
"Sao có thể chứ, trấn Thanh Thủy nổi tiếng là phong cảnh hữu tình đẹp như tranh vẽ mà!" Què ca vỗ một phát vào trán mình, "Cô bé ơi, không phải tôi nói cô đâu, bình thường cô cũng thần kinh thép như vậy sao?"
"Đúng vậy!" Hà Sự Thu càng gật đầu mạnh hơn, "Vì tôi làm việc lúc nào cũng chậm một nhịp, hồi cấp ba bạn bè đều gọi tôi là tiểu ngốc nghếch!"
Què ca bất lực châm biếm: "Cái biệt danh này đúng là không đặt sai chút nào, đến bây giờ cô vẫn không hiểu sao? Tôi nghe ra rồi, cô bị người ta hạ thuốc rồi đó cô bé ngốc!"
"Hạ thuốc? Tôi?" Hà Sự Thu nhìn theo ánh mắt mọi người về phía Hà Họa Phiến,
"Chị họ, chị hạ thuốc cho em sao? Tại sao chứ, em đâu có làm gì có lỗi với chị, với lại em đến trấn Thanh Thủy là để giúp chăm sóc chị mà, chị hạ thuốc cho em làm gì!"
Hà Họa Phiến cúi mắt xuống, tránh ánh mắt của Hà Sự Thu, không trả lời câu hỏi của cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play