Chương 1
Ám Ngục, điện xét xử.
Tiếng gào thét thê lương văng vẳng tựa như dã thú rít gào xuyên vào đại sảnh tráng lệ.
Hiện trường hỗn loạn, vô số thi thể nằm ngổn ngang trên nền đất, chẳng rõ máu của ai đã nhuộm đỏ sàn nhà.
Một tên lưng hùm vai gấu đứng giữa điện, dơ tay bắt lấy ngọn giáo đang lao tới, rồi trở tay đâm xuyên ngực kẻ tập kích!
Kẻ tập kích ngã xuống, còn người đàn ông cũng chao đảo.
Cuộc chiến kéo dài khiến sức lực hắn cạn kiệt, thở gấp gáp như trâu rừng, mồ hôi hòa máu tươi tuôn xối xả, chảy qua vết thương trên ngực.
Nhưng dù trọng thương, hắn vẫn cố gắng mở miệng, cùng các đồng đội gầm lên giận dữ:
“Thả Công tước Shelly ra!”
“Công tước là bị người vu oan, Công tước vô tội!”
Đó là một đám người mặc trang phục nhà tù sọc đen trắng. Tay chân họ mang xiềng xích nặng nề, cổ đeo vòng, bất chấp những ngọn giáo sắc nhọn trong tay lính canh, liều mạng tiến về phía đài hành hình.
Trên đài hành hình dựng một giá chữ thập cao ít nhất 5 mét, rỉ sét loang lổ, hiện lên những vảy màu đỏ sậm, như thể dính phải những vết máu vĩnh viễn không thể tẩy sạch.
Một người đàn ông tóc bạc với vẻ mặt lạnh lùng bị trói trên đó, môi trắng bệch nứt nẻ, khắp mình đầy thương tích.
Mái tóc dài như thác nước bị gió thổi bay, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt buông xuống bờ vai gầy trơ xương.
Hắn dường như có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh, nhưng lại như bị nhốt trong cơn ác mộng khó thoát, lông mi run rẩy.
Không ai phát hiện một linh hồn trẻ tuổi đang lơ lửng trên cao, cũng không ai nghe thấy lời thì thầm ma quái bên tai người kia.
“Ngươi rốt cuộc còn đang do dự cái gì?”
Đã ba tiếng kể từ khi kẻ bí ẩn đưa Hứa Tử Chiêu đến đây, sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn.
Trở thành Quản Ngục Trưởng của Ám Ngục, bình ổn cuộc náo loạn này, trừng trị những tù nhân đang làm càn dưới kia.
Một lựa chọn vô cùng đơn giản như vậy còn phải dùng ba giờ để suy nghĩ?
Người trẻ tuổi dường như lúc này mới sực tỉnh, chậm rãi nói: “Không phải ngươi bảo ta xem sao.”
Trước khi Hứa Tử Chiêu xuyên không, cậu đang ăn cơm, ngay sau đó cảnh tượng thay đổi, bầu trời xám xịt thay thế trần nhà, trên tay cậu chỉ còn lại chiếc đũa và bát cơm.
Không biết có phải vì quá mức khiếp sợ hay không mà thần sắc của cậu vô cùng bình thản.
Kẻ bí ẩn nhất thời cứng họng.
Hắn để Hứa Tử Chiêu chứng kiến trận chiến đẫm máu này là để khơi dậy ác cảm với tù nhân, chứ không phải để người ta coi đây như một bộ phim để giải trí!
Dường như e dè điều gì đó, kẻ bí ẩn kìm nén sự tức giận, tiếp tục đưa ra những lời hứa hẹn.
“Cho nên ngươi xem đi, đây chính là Ám Ngục.”
“Một lâu đài vàng son lộng lẫy, một lãnh địa rộng lớn hùng vĩ, những binh lính dũng mãnh tuyệt đối phục tùng ngươi, tù nhân không thể làm trái lời ngươi. Chỉ cần trở thành Quản Ngục Trưởng ở đây, ngươi có thể hưởng thụ những quyền lực tối cao đó.”
“Mà quá khứ thì có gì đáng để lưu luyến đâu?”
Giọng kẻ bí ẩn dần nhẹ đi, lộ ra một sức mạnh dẫn dụ ma mị.
“Không quyền lực, không tiền tài, thậm chí không có một người nào quan tâm ngươi, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì?”
Hắn rất hiểu hoàn cảnh của Hứa Tử Chiêu.
Một người từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bị họ hàng xem như gánh nặng vứt vào cô nhi viện, nếm trải đủ mọi sự ấm lạnh của thế gian, sống một cuộc đời đau khổ lẻ loi.
Sau khi trưởng thành, tình hình cũng chẳng khá hơn là bao, tính cách không thể nói là tệ nhưng luôn khó gần gũi với mọi người.
Cấp trên coi cậu như không khí, đồng nghiệp coi cậu như phông nền, không có bạn bè thân thiết, ăn cơm, xem phim, khám bệnh… làm gì cũng một mình, về nhà dù muộn cũng chẳng ai gọi điện quan tâm.
Cô độc, tịch mịch, không nơi nương tựa, lương bổng thường xuyên có thể nói là túng quẫn.
Một người phải sống trong hoàn cảnh như vậy rốt cuộc có lý do gì để từ chối vinh hoa phú quý và sự tung hô đang bày ra trước mắt?
Hứa Tử Chiêu dường như đã động lòng.
Tuy nhiên, cậu suy nghĩ kỹ lưỡng một lát, rồi quay đầu lại, bình tĩnh lắc đầu: “Vẫn là thôi đi.”
“...?”
Nụ cười đầy tự tin của kẻ bí ẩn cứng đờ trên mặt.
Hắn trợn tròn mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Hứa Tử Chiêu.
“Ngươi đang đùa cái gì vậy?”
“Rõ ràng ngươi chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đồng ý trở thành Quản Ngục Trưởng, sai binh lính bắt những kẻ dám cướp tù dưới kia và trừng trị chúng thật nặng, ngươi sẽ có vô số vàng bạc châu báu và quyền lực tối thượng, dù là người kiêu ngạo đến đâu cũng phải cúi đầu trước ngươi, dù là nhân vật cao quý đến mấy cũng phải khom lưng quỳ gối trước ngươi!”
“Lợi ích lớn như trời vậy ngay trước mắt ngươi, ngươi lại dám nói – thôi sao?”
Hứa Tử Chiêu gật đầu: “Thù lao ngươi đưa ra rất hậu hĩnh, tôi quả thật bị ngươi thuyết phục.”
Cậu ước tính sơ qua trong lòng.
Vàng hiện giờ 470 đồng một chỉ, một tấn bằng một ngàn kilogram vậy một tấn vàng có giá bốn trăm triệu bảy trăm triệu.
Kẻ bí ẩn đã cho cậu xem một kho hàng, trong đó ước chừng có khoảng mấy trăm tấn vàng.
Có nhiều tiền như vậy, đừng nói là vứt đơn xin thôi việc vào mặt sếp, mà ngay cả bảo sếp đứng dậy nhường chỗ cho mình ngồi cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng Hứa Tử Chiêu lại một lần nữa kiên định lắc đầu: “Nhưng mà không được, tôi còn phải đi nhận nuôi mèo.”
Lời này vừa nói ra, kẻ bí ẩn lại một lần nữa nghi ngờ mình nghe nhầm: “Mèo?”
“Đúng vậy.”
Hứa Tử Chiêu nói động lòng vì tiền, nhưng trên mặt lại chẳng có chút biểu cảm nào.
Chỉ khi nhắc đến mèo, giọng điệu mới nhiều phần thiết tha dịu dàng.
“Một con mèo đen nhỏ chân không được tốt lắm, lúc ăn cơm sẽ phát ra tiếng xì xụp. Tôi vừa mới nộp đơn xin nhận nuôi nó, đã mua sẵn cả thức ăn cho mèo, ổ mèo, bàn cào móng, cửa sổ ban công cũng đã được chắn lại rồi, lái xe đến đó mất hai tiếng, hôm nay tôi còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi đón nó.”
Người trẻ tuổi lẩm bẩm, oán trách rằng nếu không có kẻ bí ẩn đưa cậu xuyên không chuyến này, cậu đã sớm ôm được mèo con mềm mại rồi.
“...”
Kẻ bí ẩn im lặng.
Sắc mặt của hắn dần trở nên đáng sợ.
Chỉ vì một con mèo tàn tật mà từ chối phú quý ngút trời ư?
“Thật nực cười!”
Hứa Tử Chiêu hoa mắt.
Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt ập tới, cậu từ giữa không trung rơi xuống, thẳng tắp lao xuống.
May mà kẻ bí ẩn không muốn giết cậu, phản ứng của cậu cũng coi như nhanh, nên khi vừa rơi xuống cậu đã hóp bụng, co gối, cuộn người lại để giảm chấn động, nên mới không bị ngã vỡ đầu chảy máu.
“Hứa Tử Chiêu, ngươi không được chọn!”
Kẻ bí ẩn không nói lời nào mà bùng nổ, sự hòa nhã lúc trước dường như chỉ là giả dối, hắn nhìn xuống cậu từ trên cao, uy h·iếp với giọng điệu âm trầm:
“Thân thể ngươi đã không còn, trở về chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, không trở thành Quản Ngục Trưởng, ngươi ở đây căn bản không sống nổi, ta khuyên ngươi sớm nhận mệnh đi!”
Nói rồi, kẻ bí ẩn quay người biến mất.
Hứa Tử Chiêu: “...”
Hứa Tử Chiêu nhướng mày, đáy mắt một mảnh hờ hững, khẽ thở dài.
Không nói một lời đã bắt cậu từ nhà đi, đưa đến nhà tù cực kỳ hiểm ác này sau đó lại hứa hẹn chỉ cần cậu trở thành Quản Ngục Trưởng, sẽ ban cho lợi ích lớn lao.