Vừa nghe thấy Trần Thanh đòi báo cảnh vệ, Vương Kiến Quốc lập tức nhảy dựng lên cản: "Đồng chí Trần, mình sống chung dưới một mái nhà, đều là đồng chí cùng về nông thôn xây dựng, có chuyện gì ngồi xuống nói cho rõ là được. Tôi thấy chuyện này cả hai bên đều có lỗi, nếu cô báo cảnh vệ thì chuyện này chắc chắn không giấu nổi bên công xã đâu. Mà nếu ở điểm thanh niên trí thức mình thật sự làm lớn chuyện này lên, năm nay đội sản xuất chắc chắn trượt danh hiệu tiên tiến mất. Lúc đó không chỉ đại đội trưởng bực đâu, cả trong thôn cũng sẽ có người kêu ca đấy."
"Vì họ không hài lòng mà tôi phải uất ức chịu đựng à? Không đời nào. Đồng chí Lương, anh có thể đi với tôi một chuyến không?"
Lương Thư Duệ lập tức lúng túng, nếu thật sự báo cảnh vệ, chắc chắn người ta sẽ hỏi ngọn ngành, mà anh ta thì cũng không tránh được trách nhiệm.
"Đồng chí Trần, chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi, cô đừng giận nữa. Trên mặt cô bị thương, phải xử lý ngay. Tôi đưa cô đi bệnh viện trước nhé."
Trần Thanh thấy Lương Thư Duệ đột nhiên quan tâm mình như vậy thì cơn giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút, vội hỏi: "Mặt tôi có bị hủy dung không?"
"Không có, chỉ là vài vết lằn thôi." Cập nhật nhanh nhất tại dembuon.vn
"Trương Thúy Thảo, nếu mặt tôi để lại sẹo, bị hủy dung thật thì cô cũng đừng mong yên thân. Tiền thuốc men, cô phải trả đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT