Cảnh đó, Vân Thư Đại đã từng xem qua. Trong một căn nhà gỗ nhỏ có một người ngồi trên giường, đầy uất ức và không cam lòng. Vừa nghĩ về những ký ức ngọt ngào đã qua với người kia, nước mắt liền bắt đầu tí tách rơi xuống, từng giọt một, rồi cuối cùng như chuỗi ngọc đứt dây mà rơi ào ào, khóc nức nở trong đau lòng. Đây được xem là cảnh khó diễn nhất trong cả bộ phim, vì phải thể hiện nhiều tầng cảm xúc nội tâm. Mà đã là mỹ nhân rơi lệ, tất nhiên phải khóc cho thật đẹp.
Tuy cảnh có vẻ "cân não", nhưng Vân Thư Đại lại không cảm thấy khó lắm. Cô nhìn xung quanh, rồi thản nhiên ngồi xuống một cái ghế: “Vậy tôi bắt đầu nhé.”
“Được, xin mời bắt đầu.”
Vân Thư Đại ngồi lên ghế, chưa tới hai mươi giây đã hoàn toàn nhập vai. Cô nghĩ đến gia đình ngoài đời thực, nơi chẳng có lấy chút yêu thương, nơi cô từng bị ba mẹ vứt bỏ, rồi thề rằng nhất định phải thành công để họ phải nhìn lại bằng con mắt khác.
Nghĩ đến việc mình từng cam tâm bị họ “hút máu” chỉ vì chút hơi ấm, nghĩ đến lúc nhận ra sự thật, cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng và phẫn uất.
Từ một mình lê bước tới sân khấu thành công, vậy mà lại xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, nhập vào vai nữ phụ bị cả mạng xã hội mắng chửi là “tiểu tam”. Chỉ một câu “xin lỗi” của nam chính đã kết thúc hơn ba năm tình cảm sâu đậm của nguyên chủ. Giờ lại phải nhìn anh ta cùng nữ chính mang ánh hào quang càng lúc càng hạnh phúc, sự không cam lòng trong nguyên chủ bỗng bùng phát, cô hét lên một tiếng “A!” vang khắp cả phòng họp, đến mức hành lang bên ngoài cũng giật mình.
Chị Diêu và An An ngồi ngoài nghe thấy liền vỗ ngực thở dài, tưởng rằng Vân Thư Đại bị đạo diễn mắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT