Lúc Hòa Uyển còn đang ngẩn người, điện thoại bên cạnh bất ngờ đổ chuông, nhân viên trực quầy dùng ánh mắt ra hiệu: “Chắc là của cô đấy, nghe đi.”
Hòa Uyển vội vàng đứng dậy, nhấc ống nghe: “A lô, là chú Cố ạ? Cháu là Hòa Uyển đây.”
Giọng trầm thấp mà đầy quan tâm vang lên ở đầu dây bên kia: “Tiểu Uyển, là chú Cố đây, có chuyện gì thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chú Cố, chuyện này nói ra dài lắm, cháu nói ngắn gọn thôi ạ. Hiện tại cháu đang ở thôn Lý Trang, công xã Hồng Kỳ, tỉnh Hắc, là thanh niên trí thức đi xuống nông thôn... Chú Cố, cháu đi vội quá, căn nhà ở nhà vẫn còn bỏ trống, cháu nghĩ để trống thì không hay nên muốn nhờ chú giúp cháu cho thuê ra ngoài, tốt nhất là cho cơ quan nhà nước thuê.”
“Còn nữa, giấy chứng nhận thân nhân liệt sĩ của cháu cũng ở chỗ cậu ta, cậu ta dụ dỗ nói mỗi tháng sẽ thay cháu lĩnh tiền trợ cấp.”
“Tiểu Uyển, sao lại thế? Sao cháu lại xuống nông thôn?” Cố Nghiêm nghe xong lời Hòa Uyển nói thì không hề trách móc cô ấy, ngược lại còn cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng âm thầm tự trách. Là những người làm chú như bọn họ đã quá lơ là, không ngờ đến việc đứa nhỏ còn bé như vậy, nhà lại có nhiều tiền đền bù, còn có một căn nhà lớn như thế, chắc chắn sẽ bị người ta nhòm ngó.
“Chú Cố, cháu bị bạn học lừa đi ạ, nhà cậu ta ở gần nhà cháu, nhắm vào nhà cháu nên lừa cháu điền đơn đăng ký xuống nông thôn. Khi cháu nhận ra thì đã đến nơi rồi. Chú Cố, chìa khóa nhà cháu vẫn đang ở chỗ cậu ta, chú giúp cháu được không?”
“Tiểu Uyển, đừng lo, chuyện này để chú lo. Gia đình đó tên gì?”
“Họ Trương, ba cậu ta tên là Trương Hoài Thăng, làm ở nhà máy dệt, cậu ta tên là Trương Xảo Xảo. Lúc cháu đi đã giao chìa khóa nhờ cậu ta trông hộ.”
“Được rồi, mai chú sẽ đến đó một chuyến. Còn việc của cháu, chú sẽ tìm người hỏi thử xem có cách nào điều chuyển về được không.”
“Không cần đâu ạ, cháu mới xuống nông thôn không lâu, không thể nói đi là đi được. Chuyện nhà cửa đã làm phiền chú Cố rồi, cháu không thể để chú vì cháu mà mắc sai lầm. Dù sao ở đâu cũng là xây dựng tổ quốc cả, cháu ở đây cũng rất ổn, không bị hàng xóm tính toán, núi non tươi đẹp, lương thực cũng nhiều, cháu không lo bị đói.”
“Nhưng mà, Tiểu Uyển, cháu mới học xong cấp hai, mới mười ba mười bốn tuổi, sao có thể làm được việc đồng áng?”
“Tiền trợ cấp liệt sĩ của ba mẹ cháu đủ để nuôi sống cháu, cháu cũng định nhờ đội trưởng sắp xếp cho cháu công việc nào nhẹ nhàng một chút. Chẳng qua lúc đi vội quá, chưa kịp chuyển hộ khẩu và đơn vị quản lý về đây.”
“Tiểu Uyển, nếu cháu đã muốn ở lại đó thì tạm thời cứ như vậy đã. Nhưng nếu sau này cháu muốn quay về, nhất định phải gọi cho chú, đến lúc đó chú Cố sẽ sắp xếp giúp. Còn tiền trợ cấp của ba mẹ cháu, mai chú sẽ giúp cháu đổi địa chỉ nhận tiền về huyện nơi cháu đang ở, sau này mỗi tháng có thể tự đến huyện lĩnh. Còn chuyện nhà cửa, nếu sắp xếp xong chú sẽ viết thư báo lại cháu.”
“Vâng, làm phiền chú rồi ạ.”
Gác máy xong, nhìn lại đồng hồ, đã hết hơn hai phút.
“Ba đồng hai hào.”
“Hả?”
“Ngạc nhiên cái gì, ba đồng hai hào.”
Hòa Uyển biết tiền điện thoại thời này đắt, nhưng không ngờ lại đắt đến mức này, có hai phút mà đã hơn ba đồng, may mà buổi trưa không ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, nếu không tiền điện thoại cũng không đủ để trả.
Nhìn vẻ mặt không vui của nhân viên trực tổng đài, cô ấy vội vàng lấy tiền ra trả. Thời buổi này, nhân viên phục vụ mà nổi nóng thì đánh người là chuyện bình thường đó.
Haizz, nghĩ lại mình, một sinh viên ưu tú thời hiện đại, một người thành công mà giờ lại sống cẩn thận dè dặt thế này.