Vẻ mặt Vân Thư Đại nhăn lại khi nghe xong: “Cơm nước ở điểm thanh niên trí thức của các cậu tệ đến mức đó à? Một cô gái như cậu còn bị đói đến vậy thì mấy người khác thế nào?”
“Người khác cũng chẳng hơn gì, có điều bọn họ có tiền, thi thoảng lại ra nhà ăn quốc doanh ăn một bữa, còn có đủ loại bánh trái làm đồ ăn vặt nữa.”
“Có tiền như vậy sao không mua thêm chút lương thực để cải thiện bữa ăn đi?”
“Điểm thanh niên trí thức tổng cộng có mười lăm người, đông người thì cũng phải chia phe.”
“Chia phe?”
“Đúng vậy, chia làm ba phe. Nữ chính và hai cô thanh niên trí thức khác là một phe, đám thanh niên trí thức nam là một phe, còn tớ... một mình một phe.”
“Haha, chị em, cậu nghĩ sao về chuyện đó?”
“Tớ tất nhiên là không muốn ăn chung với bọn họ rồi. Dù lão Hòa tớ có nghèo cũng không đến mức để bản thân chịu đói. Bọn họ ngày nào cũng tiết kiệm lương thực, đến mức gần như uống nước qua ngày. Điểm thanh niên trí thức có một khoảng đất tự canh tác rộng như thế mà lại không biết trồng thêm rau. Ngày nào cũng chỉ có cháo bột ngô, cháo ngũ cốc với rau dại nấu nát, chẳng có gì khác cả. Tớ đoán mấy người có điều kiện như Trần Thanh, Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo cũng có ý kiến, nhưng mấy tên thanh niên nam kia lại thích ăn uống kiểu đó. Ban đầu tớ cũng nghĩ là họ muốn tiết kiệm, nhưng về sau tớ không nghĩ vậy nữa. Tớ đoán là họ muốn tách nhóm ăn riêng nên mới cố tình làm khó những người mới đến như chúng tớ để ép chúng tớ tự thấy không chịu nổi mà rút lui.”
“Mấy gã đàn ông kia muốn ăn riêng thì cứ ăn riêng thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play