Bạch Mộ Ẩn lắc đầu: “Chú Vân nói anh tiêu xài hoang phí quá, sau này hai đứa sống với nhau không thể như thế được. Anh phải thành tâm tiếp thu.”
Không hiểu sao, Vân Thư Đại nghe thế lại thấy có chút mập mờ, làm mặt cô chợt đỏ bừng, cô vội vàng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Mộ Ẩn không trêu nữa mà đi theo cô đến bên cửa sổ, ngắm khu vườn rau sau nhà được chăm nom gọn gàng đâu ra đấy: “Dì Trần trồng rau khéo thật.”
“Không phải, đó là ba em vì dỗ Thiếu Trạch nên năm nay mới bắt đầu trồng. Nhà em á, mẹ thì chẳng biết nấu ăn, trồng rau lại càng không. Nói thật nhé, em cũng không biết luôn.”
Bạch Mộ Ẩn bật cười: “Hồi nhỏ em với chị Nhiễm Nhiễm thường sang nhà anh ăn chực, quên rồi à?”
Vân Thư Đại chớp mắt, nghĩ rất lâu mà chẳng nhớ ra.
Bạch Mộ Ẩn vuốt nhẹ tóc cô: “Trong nhà anh, không biết nấu ăn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT