“Thật ra cũng chẳng cần để tâm đâu. Em bây giờ ở trong giới chẳng khác gì mấy nhân viên mới đi làm hai năm ở công ty của anh, bị sếp mắng dăm ba câu cũng là chuyện bình thường thôi. Bất cứ việc gì cũng phải trải qua quá trình, người ta có thể thiếu đủ thứ nhưng không thể thiếu niềm tin. Em tin vào diễn xuất của mình, có niềm tin lại thêm nỗ lực, sớm muộn gì cũng có ngày em ngẩng đầu. Còn bây giờ, coi như rèn luyện đi.”
Thấy cô nói được những lời lạc quan thế này mà không khóc lóc tủi thân, khóe môi Bạch Mộ Ẩn khẽ cong lên, giọng ôn hòa: “Rèn luyện nhưng không phải chịu khổ. Nghe Điềm Điềm nói, em còn biết võ hả?”
“À, biết chút thôi. Cô ấy kể với anh chuyện Lý Quang rồi à?”
“Dạy hay lắm. Tay có đau không?”
Vân Thư Đại bật cười, chìa bàn tay mềm mềm ra trước mặt anh: “Đau thì có đau, nhưng sướng.”
Bạch Mộ Ẩn cũng cười, xoa xoa bàn tay cô: “Lần sau gặp chuyện như thế thì để anh lo.”
“Được thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT