Hòa Uyển nói: “Đội trưởng, nếu cháu có thể giúp chúng ta bán hết số đậu phụ trong đội thì sao?”
Đại đội trưởng vừa nghe đã vội ngăn lại: “Đồng chí Hòa, buôn bán là không được phép đâu, cháu muốn mấy lãnh đạo chúng tôi phạm sai lầm à.”
Hòa Uyển cười: “Không phải bán cá nhân đâu, cháu định lấy danh nghĩa tập thể của thôn bán cho trạm rau của công xã hoặc trạm rau của huyện.”
Đại đội trưởng gõ gõ ống điếu trong tay, không trả lời, trong bụng thì nghĩ: Mấy thanh niên trí thức này sao thế nhỉ, ai cũng nghĩ cách kiếm tiền cho thôn, chẳng lẽ trên có tin tức gì sắp xuống?
Hòa Uyển đâu biết đội trưởng đang suy nghĩ linh tinh, vẫn tiếp tục giải thích lợi ích của việc mở xưởng đậu phụ: “Tỉnh Hắc của mình ấy, mùa đông lạnh mà rau thì chẳng có mấy, đậu phụ đông lạnh là món quan trọng, không chỉ ở nông thôn không thể thiếu mà ở thành phố nhu cầu cũng rất lớn. Đại đội trưởng, chắc chú cũng biết trạm rau của công xã hay huyện, hễ có hàng mới về là bị tranh mua, đừng nói đậu phụ, nửa đêm đi xếp hàng còn chưa chắc mua được nên trạm rau cũng đang thiếu chúng ta...”
Lời còn chưa nói hết, đại đội trưởng đã ngắt lời: “Đồng chí Hòa này, cháu quen người ở trạm rau công xã à?”
“À, coi như có quen.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play