Buổi tối, Vân Thư Đại chia sẻ với Hòa Uyển về bức tranh hai triệu của mình, còn lão Hòa thì khoe cho cô cái “rương báu” của cô ấy.
“Lão Hòa, cậu nói xem tớ gặp phải vận may gì đây? Hai triệu cộng thêm năm trăm nghìn tiền bồi thường, tuy con số gộp lại nghe không to lắm nhưng một xu cũng là tiền, chị đây chẳng chê, càng nhiều càng tốt.”
“Lão Vân, kịch bản cậu cầm tay đúng là đã nha. Mở màn đã được tặng ngay một bạn trai gia thế bạc tỷ, giờ lại thêm cái mác đại sư minh họa nữa. Ván này cậu thắng chắc rồi.”
“Vẽ vời chỉ là tình cờ thôi, hai triệu kia cũng nhờ trước đây Trương Tử Hàng có chút tiếng tăm trong giới nên mới bán được giá đó, tớ chỉ là nhặt được món hời thôi. Lão Hòa, cậu vừa nói cái rương báu gì vậy?”
“Hôm nay tớ cũng coi như thoát hiểm, chạy lên thành phố làm ăn với một đại ca chợ đen.” Nói xong liền gửi cho lão Vân từng tấm hình cổ vật: “Tớ đã tự giám định qua rồi, cái nào không khớp với niên đại bên chỗ các cậu thì tớ giữ lại. Còn lại, cậu đem tìm anh Bạch nhà cậu bán đi. Mấy món trang sức này nhìn chất lượng tốt lắm, giữ lại, mai mốt cậu đi dự sự kiện hay thảm đỏ thì đeo.”
Vân Thư Đại bị chuỗi dây chuyền hồng ngọc làm cho choáng ngợp: “Cái tay nghề này, kiểu dáng này tinh xảo thật đấy. Họ tiếc của không?”
“Thời buổi bây giờ, thứ đó giữ cũng chỉ để ngắm, nhưng họ cũng ác, đổi cả đống vậy mà chỉ tính mười nghìn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play