Thấy người giúp việc đi ra đón tiếp, Vân Thư Đại cũng thu lại mớ suy nghĩ trong đầu.

“Phu nhân, cô Vân đến rồi ạ.”

“Thư Thư, mau ngồi đi.” Bà ấy vừa nói vừa quay sang bảo bảo mẫu gọi Giang Dực xuống.

Vân Thư Đại không ngờ lại trùng hợp thế, hôm nay Giang Dực cũng có mặt ở nhà. Mà cũng tốt, có thể nhân tiện nói rõ mọi chuyện luôn: “Dạo này dì Giang trông có vẻ hồng hào khỏe mạnh quá ạ.”

Mẹ Giang cười tươi rói, nắm tay Vân Thư Đại: “Cái miệng của Thư Thư đúng là ngọt như mía lùi. Hôm nay ở lại ăn cơm đi, đúng lúc A Dực cũng vừa về. Hôm qua dì đã mắng nó một trận rồi, hai đứa ngồi lại nói chuyện cho tử tế vào.”

Vân Thư Đại mím môi, chỉ cười nhẹ mà không trả lời. Giang Dực chắc cũng bất ngờ khi thấy cô đến hôm nay.

Anh ta bước từ trên tầng xuống, ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu.

Nam chính trong tiểu thuyết có khác, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà quyến rũ, kết hợp lại đúng là khiến người ta không rời mắt được. Chỉ tiếc, đôi mắt ấy nhìn cô lại chẳng hề có chút ấm áp.

“Cô đến rồi à.”

“Ừ, anh có ở nhà thì tốt.”

Bên cạnh, mẹ Giang nghe hai đứa nói chuyện cứng nhắc như đang đọc kịch bản mà thở dài trong lòng: con dâu thì bà ấy vừa ý, còn con trai thì cứ cứng đầu chẳng chịu thích.

“Dì Giang, Giang Dực, hôm nay cháu đến là để trả lại đồ.” Vân Thư Đại nói rồi đặt chiếc nhẫn đính hôn lên bàn: “Mấy năm nay, cảm ơn dì Giang đã luôn quan tâm yêu thương. Dạo gần đây cháu đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người, nhìn thấy nhiều chuyện, cũng nghĩ thông suốt nhiều điều. Trước đó ba mẹ cháu đã đến nói rõ mọi chuyện, hôm nay cháu cũng đem tín vật đến, trả lại người cũ.”

Nói xong, Vân Thư Đại khẽ gật đầu với mẹ con nhà họ Giang, rồi xoay người rời khỏi biệt thự, lặng lẽ như lúc đến.

Hai người phía sau còn đang ngơ ngác, mẹ Giang là người hoàn hồn trước tiên. Bà ấy vội vã vỗ vào cánh tay con trai: “Con còn đứng đó làm gì! Mau đuổi theo đi, trời ơi, sao mẹ lại sinh ra đứa con đầu gỗ như con chứ. À đúng rồi, cái vali kia là Thư Thư để quên phải không? Mau mang ra cho nó, nhân tiện nói chuyện đàng hoàng vào!”

Vừa bước ra đến cổng, Vân Thư Đại đã bị Giang Dực ở phía sau gọi lại: “Thư Thư!”

“Anh Giang, còn chuyện gì sao?”

Giọng điệu lịch sự, khách khí của cô khiến Giang Dực thấy có chút không quen. Anh ta cứ tưởng hôm nay cô đến là để gây chuyện, không ngờ lại làm chuyện khiến chính anh ta cũng thấy bất ngờ: “Cô quên mang theo đồ của mình.”

Vân Thư Đại nhìn nam chính trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Hồi đọc truyện, cô từng cảm thấy anh ta chỗ nào cũng tốt, là hình mẫu nam thần trong mộng của bao cô gái, mà đúng thật, anh ta cũng rất xuất sắc, chỉ tiếc là không yêu cô.

Là nữ phụ trong truyện, vì tương lai của bản thân, cô vẫn biết rõ vị trí của mình, cũng vì vậy mà không đưa tay nhận lấy chiếc vali kia: “Trong này là số tiền anh đã giúp tôi trả phí vi phạm hợp đồng.”

“Số tiền đó coi như tôi bồi thường cho cô, không cần trả.”

Vân Thư Đại lắc đầu: “Tiền thì đương nhiên là phải trả rồi. Anh Giang, trước đây tôi cứ mãi cố gắng chạy theo anh, còn anh thì luôn tìm cách rời xa tôi. Có lẽ cả đời này tôi cũng không thể đuổi kịp bước chân của anh. Đã không đuổi kịp thì thôi, tôi cũng không làm phiền anh nữa.”

Những lời này là từ tận đáy lòng cô. Cô không giống nữ phụ trong sách, không thích tự dằn vặt bản thân, lại càng không muốn bị cuốn vào mớ dây dưa tình cảm không có kết quả này.

Tuy rằng nam chính vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng mà hoa đã có chủ rồi. Lần sau gặp lại, thôi thì cứ làm người quen lướt ngang đời nhau, coi như chưa từng thân thiết.

Giang Dực nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, lông mày chau lại. Anh ta cúi đầu nhìn chiếc vali trong tay, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa thầm nói một câu: "Xin lỗi."

Vân Thư Đại về đến nhà, An An và chuyên viên trang điểm bên công ty cũng đến nơi. Mấy người cùng nhau chọn vài bộ quần áo trong phòng thay đồ của cô.

Hình tượng mà công ty định vị cho cô là ngọt ngào, trong sáng, kín đáo, không cần quá phô trương. Gương mặt này của cô thuộc kiểu hễ mà phô trương quá là lại mất đẹp, may là mấy bộ đồ cô có sẵn đều rất hợp.

Ba ngày tới sẽ có sự kiện, nhóm stylist và chuyên viên trang điểm tất bật cả buổi chiều. Chuẩn bị xong, An An và người trang điểm cũng ra về.

Trước khi đi, An An còn dặn dò cô nhớ kiểm soát khẩu phần ăn. Thế là tối hôm đó Vân Thư Đại không định ăn cơm, uống ly sữa coi như xong bữa.

Ai ngờ mở tủ lạnh ra, phát hiện ba chai sữa cô mua mấy hôm trước chỉ còn một chai, một vài đồ ăn khác cũng thấy thiếu thiếu. Linh cảm có điều lạ lạ, cô vội chui vào không gian tùy thân kiểm tra thử.

Mấy ngày không vào, không gian giờ đây ngoài nấm dại và rau rừng, thì có thêm một kiện hàng lạ.

Cô tò mò lại gần, mở ra xem thử, thấy bên trong có một thùng mạch nha sữa, một gói sữa bột đóng gói kiểu cũ, hai túi bánh, còn có mấy tờ phiếu lương thực của những năm 70, ngoài ra còn có một bức thư, bên trên ghi rõ tên Hòa Uyển, Trương Xảo Xảo?

“Ơ kìa? Đây chẳng phải là mấy cái tên trong bộ tiểu thuyết niên đại mà lão Hòa đang đọc gần đây sao? Trời đất, đừng nói lão Hòa xuyên vào truyện đó thật rồi nha?”

Vân Thư Đại với xác suất đến chín mươi phần trăm chắc chắn, hôm sau bèn ra siêu thị.

Cô mua ít trái cây, vài món đồ ăn vặt mà lão Hòa thích nhất, bánh bao, cháo, sữa, nước trái cây...

Cuối cùng, cô còn để lại một mảnh giấy trong không gian: “Có phải là lão Hòa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play