Vân Thư Đại có chút ngượng ngùng mở miệng: “Dì Kim, dạo này dì có khỏe không ạ?”
Đầu dây bên kia, bà Bạch có vẻ hơi bất ngờ, ngừng lại một chút rồi mới lên tiếng, giọng mang theo vài phần vui mừng: “Dì không ngờ Thư Thư cũng đang ở Hải Thành đấy, dì còn đang lo hai đứa suốt ngày bận rộn, vẫn còn coi mình là người độc thân cơ. Hai đứa cũng lớn cả rồi, đã xác định mối quan hệ thì nên dành thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Mộ Ẩn là người chậm chạp, dì sợ nó cái gì cũng không hiểu, chẳng biết chủ động gì hết. Hai đứa định ở Hải Thành bao lâu?”
Khi bà ấy nói đến chuyện “chậm chạp”, ánh mắt Vân Thư Đại liếc sang khiến Bạch Mộ Ẩn có hơi xấu hổ, vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác.
Vân Thư Đại khẽ nhướn mày, thấy Bạch Mộ Ẩn chẳng có ý định trả lời thì đành tiếp lời với dì Bạch: “Dì ơi, con có phim mới đang quảng bá nên đến Hải Thành, cũng vừa xong việc thôi. Mộ Ẩn vừa đến đón con, anh ấy nói sẽ dẫn con đi chơi mấy hôm ở Hải Thị.”
“Thư Thư bận rộn vậy mà cũng cố gắng sắp xếp thời gian, đúng là nên để Mộ Ẩn đưa con đi chơi thư giãn. Đừng ở khách sạn nữa, Mộ Ẩn có một căn hộ ở Hải Thành đấy, để nó đưa con về đó ở đi. Ở khách sạn sao mà sạch sẽ, tiện lợi bằng ở nhà được, lại còn không an toàn nữa.”
Ở chung? Thư Đại hơi khó xử: “Dì ơi, con ở khách sạn cũng ổn mà.”
Bà Bạch dường như đã lường trước cô sẽ từ chối, lại nói tiếp: “Biệt thự bên đó của Mộ Ẩn cũng rộng lắm, nhiều phòng, con muốn ở phòng nào thì ở, đừng ngại ngùng gì cả. Mộ Ẩn, nghe thấy chưa? Con đừng có mà bỏ mặc Thư Thư một mình ở khách sạn đấy nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT