Đại đội trưởng Trần vừa nghe xong liền cười: “Đây là chuyện tốt, chuyện tốt đấy, đúng vậy, chúng ta dựa sát vào núi, nếu xin xã mở một trang trại chăn nuôi thì cũng không phải không thể. Trước kia cũng có nuôi rồi, nhưng nuôi không được tốt nên chết không ít, giờ không dám nuôi nhiều là vì sợ không chăm nổi. Nếu mấy cô cậu học được cách chăn nuôi, sau này nhất định có thể mở được trang trại. Không nói đến gà vịt, ít ra cũng phải nuôi thêm vài con heo chứ.”
Hòa Uyển cười hì hì đáp: “Đội trưởng cứ yên tâm, bọn cháu nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”
Tiễn đại đội trưởng xong, mấy người Vương Kiến Quốc cũng tò mò hỏi có chuyện gì vậy.
“Chuyện là như thế này, chúng tôi nhờ chủ nhiệm Lưu ở văn phòng thanh niên trí thức tìm giúp nhiều sách, từ trồng trọt nông nghiệp đến chăn nuôi gia súc đều có. Mùa đông này chúng ta chịu khó đọc một chút, biết đâu lại có ích.”
Vương Kiến Quốc nói: “Học chăn nuôi làm gì? Không phải mấy người định giúp thôn nuôi heo đấy chứ.”
Tô Nhiễm Nhiễm đáp: “Thì có sao đâu?”
Vương Kiến Quốc không hứng thú lắm với chuyện nuôi heo, anh ta lại muốn được đến bệnh viện học nghề hơn, tiếc là chẳng có tí kiến thức y học nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT