“Chúc Duyệt, đồ cậu làm đặc biệt ngon, cậu có dùng bí quyết đặc biệt nào không?” Lần đầu tiên nói những lời thăm dò này, Tô Tu Ngôn khô khan hỏi.
Cũng may Chúc Duyệt nói chuyện còn khô khan hơn cả hắn, không hề nhận ra điều gì bất thường. Cậu biểu cảm có chút mơ màng: “Không có, chỉ là, làm như, bình thường thôi.”
Thần thái của cậu không hề giả tạo, Tô Tu Ngôn cúi đầu suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, sau đó lại khô khan trả lời: “Vậy sao, vậy chắc là thiên phú rồi, thật tốt.”
Chúc Duyệt đương nhiên muốn khiêm tốn một chút: “Cũng tạm, bình thường thôi.”
“Vậy cậu có thể dạy tôi không?” Vừa nói ra lời này, Tô Tu Ngôn chính hắn cũng cảm thấy có chút quá đáng, dù sao đây rất có thể là bí kíp gia truyền của đối phương.
Chúc Duyệt cũng ngạc nhiên một chút.
Nhưng cậu thì không ngại. Khi ông nội còn sống, ông thích truyền dạy nghệ thuật nấu ăn, và cậu cũng rất thích cái cảm giác kế thừa đó.
Nhưng bây giờ trong nhà có thêm thành viên mới rồi! Chúc Duyệt quay đầu hỏi ý kiến Mạnh Gia Trạch. Thấy đối phương gật đầu, cậu vui vẻ đồng ý: “Có thể, nhưng mà, tôi dạy, không tốt lắm đâu.”
Khi nói câu này, cậu có chút ngượng ngùng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT