Quý Vãn Tinh hỏi: “A Ngọc, sao ngươi lại đoán được ta từng biết chữ?”
Giang Cẩm Châu nghĩ nghĩ, nói: “Người không giống những người phụ nữ nông thôn khác, người có vẻ rất có tầm nhìn xa, lại còn có thể xuất khẩu thành thơ nữa.”
Quý Vãn Tinh nghe xong, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên: “Có tầm nhìn xa, xuất khẩu thành thơ, đây là lần đầu tiên có người khen ta như vậy đấy!”
“Hai người đang nói gì đó? Cho ta nghe với.” Quý Vân Sơn đã quét tuyết xong, đi đến.
Quý Vãn Tinh cười nói: “Nói chuyện hồi nhỏ con thấy rắn, sợ tè ra quần ấy.”
Quý Vân Sơn nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, nói: “Con sớm đã không sợ rắn nữa rồi, chuyện đó là từ bao nhiêu năm trước rồi, nương, người còn lôi nó ra.”
“Thỉnh thoảng lôi ra kể cho vui cũng hay mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play