Mà Giang Cẩm Châu không biết, ngay khoảnh khắc cậu đóng cửa lại, ở một căn phòng khác, Quý Vân Sơn đang lặng lẽ bò sát bên cửa lắng nghe động tĩnh của cậu, trong mắt không kìm được sự mất mát…
A Ngọc…
Thật sự một chút cũng không để tâm đến hắn, nếu để tâm đến hắn, vì sao không đến dỗ dành mình? Hắn đã giận đến thế rồi mà! A Ngọc thật ra không muốn hắn, nhưng hắn thật sự rất muốn A Ngọc, hắn không kiểm soát được mình!
Nghĩ đến đây, Quý Vân Sơn một giọt nước mắt rơi xuống, hắn chậm rãi dựa vào cửa ngồi xổm xuống, trầm mặc, không biết suy nghĩ gì. Không biết qua bao lâu, hắn mới đứng lên, dùng tay lung tung xoa xoa đôi mắt, bò tới chiếc giường nhỏ đó nằm xuống, vùi mặt vào gối…
Bên kia Giang Cẩm Châu cũng có chút không dễ chịu, cậu trên giường trằn trọc khó ngủ, lăn qua lộn lại không tài nào chợp mắt được, không hiểu sao, trong đầu cậu tái hiện ánh mắt thương tâm của Quý Vân Sơn vừa rồi.
Cậu đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, khẽ mắng: “Đồ hỗn đản! Đồ vương bát đản!”
Ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc chiếu sáng cả thôn, xen lẫn vài tiếng gà gáy chợt xa chợt gần, mấy nóc nhà trên ống khói đã bốc lên khói bếp.
Quý Vãn Tinh như thường lệ, dậy sớm làm bữa sáng, vừa vào bếp chưng màn thầu, liền nghe thấy tiếng mở cửa. Quý Vãn Tinh vừa kinh ngạc vừa không thể tin nổi, một bộ dạng như thấy ma: “Con trai, hôm nay dậy sớm đi học vậy? Mặt trời mọc đằng Tây hả?”
Phải biết, cứ đến ngày đi học, Quý Vân Sơn để không phải đến trường, thường thích giả chết trong chăn và cọ xát. Nàng không gõ cửa phòng kêu khản cổ thì con nàng sẽ không dậy, hôm nay sao lại dậy sớm đến thế? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, đã chuẩn bị sẵn sàng để đi rồi?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT