Giang Cẩm Châu thấy sắc mặt Quý Vân Sơn đỏ bừng, sốt ruột đóng cửa lại, hỏi: “Vân Sơn, làm sao vậy?”
Quý Vân Sơn nhìn A Ngọc đang ngồi trên giường, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng, ôn nhu nhưng không mất đi vẻ phong tình!
Quý Vân Sơn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mấy người kia chế nhạo hắn, lòng sinh tủi thân.
Thế là nhanh chóng chạy đến trước giường, bò lên giường hai tay ôm chặt lấy eo Giang Cẩm Châu, vùi mặt vào bụng cậu.
Giang Cẩm Châu bị động tác bất thình lình của hắn làm giật mình, nâng tay sờ sờ đầu Quý Vân Sơn, nói: “Ngươi làm gì vậy? Sao thế? Ở bên ngoài cãi nhau với người khác à?”
Quý Vân Sơn nghe Giang Cẩm Châu ôn nhu quan tâm mình như vậy, nỗi tủi thân vừa rồi lập tức biến mất, hắn ngẩng đầu, đưa đồ chơi bằng đường trong tay cho Giang Cẩm Châu.
Giang Cẩm Châu nhìn đồ chơi bằng đường trong tay, có chút buồn cười nói: “Ngươi là đứa trẻ chưa lớn à? Thế mà còn mua đồ chơi bằng đường ăn.”
Quý Vân Sơn nghe xong bất mãn nói: “Ta mới không phải đứa trẻ chưa lớn, cái này là ta mua cho A Ngọc!”
Giang Cẩm Châu nghe vậy trong lòng nghĩ, tên ngốc này chẳng phải là trẻ con sao? Chẳng qua ngoại hình và tuổi tác là một người đàn ông trưởng thành mà thôi…

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play