Buổi tối.
Giang Cẩm Châu nhìn mấy chục người hầu bưng lên bàn đầy món ngon rực rỡ muôn màu, thật sự là không có khẩu vị gì, chỉ dùng một ít cháo thanh đạm, liền bảo người dọn xuống hết.
Quý Vân Sơn bị thương nặng đến vậy, hắn căn bản không có tâm tình dùng bữa.
Bên ngoài đều là người hầu gác đêm, còn có ám vệ ẩn mình trong bóng tối, cùng với rất nhiều binh vệ tuần tra, vây kín phạm vi mấy dặm chật như nêm cối, an nguy của Thiên tử, tất nhiên không thể lơ là.
Giang Cẩm Châu không cho người hầu tắm rửa, lúc này sau bình phong, hơi nước lượn lờ, mơ hồ thấy một dáng người cao ráo mảnh mai, khoác áo ngủ bằng vân lụa lên người, rồi chậm rãi bước ra. Giang Cẩm Châu trong tay còn cầm một miếng vải mềm, lau mái tóc đen mềm mại của mình.
Hắn ra tới sau nhìn Quý Vân Sơn đang nằm trên giường, hơi suy nghĩ một chút, trong mắt dâng lên một muội sủng nịch, tiếp theo xoay người trở về sau bình phong, dùng miếng vải mềm vừa rồi mình dùng để lau tóc, nhúng vào nước tắm của mình, sau đó lại lấy ra vắt khô.
Đi đến bên giường, hắn trước tiên cúi người hôn hôn mặt Quý Vân Sơn, sau đó nhẹ giọng nói: “Vân Sơn ngoan, ta lau người cho ngươi được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play