Giang Cẩm Châu không muốn Quý Vân Sơn quá mức lo lắng cho mình, vì thế dùng ngữ khí nhẹ nhàng và đùa giỡn nói: “Sau này a, ta mới biết được, ta rơi xuống vách đá, có lẽ là ông trời đang chỉ dẫn ta đi tìm ngươi đó? Bằng không, ta còn không biết đến khi nào mới gặp được tướng công ngoan ngoãn của ta đâu, có phải không?”
Giang Cẩm Châu dịu dàng nhìn hắn, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Quý Vân Sơn nghe Giang Cẩm Châu nói, càng cảm thấy vô cùng chua xót, một giọt nước mắt vậy mà lặng yên không tiếng động chảy ra từ mắt Quý Vân Sơn, sau đó nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây mà tuôn ra.
Nhưng Giang Cẩm Châu lại hoảng sợ, cậu lập tức dùng cổ tay áo lau nước mắt trong mắt Quý Vân Sơn, khẩn trương nói: “Đây là làm sao vậy? Ta đây không phải ở đây, vẫn ổn sao? Không được khóc! Nam nhân của ta Giang Cẩm Châu, sao có thể tùy tiện rơi nước mắt!”
Ai ngờ Quý Vân Sơn vậy mà một phen ôm lấy Giang Cẩm Châu, ôm cậu thật chặt vào lòng không buông tay: “A Ngọc, ta xin lỗi, ta xin lỗi…”
Giang Cẩm Châu nghe hắn nói lời xin lỗi khó hiểu, có chút không rõ nguyên nhân, vươn tay vỗ lưng Quý Vân Sơn, an ủi hắn: “Ngoan, ta ở đây mà, ta ở trong lòng ngươi, vĩnh viễn không rời xa ngươi.”
“Ta không nên nói ngươi là bạo quân, ngươi không phải! Ngươi không phải!” Quý Vân Sơn lặp lại những câu nói đó cho Giang Cẩm Châu nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play