Vương Thuận nói: “Nhị Nha trước khi mất tích mấy hôm cũng cứ đòi ăn mễ hương tô!”
Phùng Đại Cường cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi nói vậy không phải buồn cười sao? Chỉ vì con bé đó trước khi mất tích muốn ăn mễ hương tô, rồi ta mấy hôm nay mua mấy cái mễ hương tô, liền tới nghi ngờ ta ư?”
“Thật là không thể hiểu nổi.”
Lúc này, vợ Phùng Đại Cường đi ra, là một phụ nữ tầm bốn, năm chục tuổi.
Thấy người cùng thôn, bà mệt mỏi cười một tiếng, nói: “Cái này, đây là làm sao vậy?”
Lại bị Phùng Đại Cường tiến lên đá một cái: “Có chuyện gì của mày? Không có việc gì thì đừng có hóng hớt, cút về phòng đi.”
Đối với sự việc của vợ Phùng Đại Cường, mọi người đều thầm tỏ vẻ đồng tình.
Nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản. Rốt cuộc ai cũng không muốn dính dáng đến tên Phùng Hói này, kẻo rước họa vào thân.
Phùng Đại Cường lại đột nhiên thấy Giang Cẩm Châu đứng sau Quý Vân Sơn.
Phùng Đại Cường chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng lên trong bụng dưới.
Giang Cẩm Châu tự nhiên cảm nhận được ánh mắt thô tục của Phùng Đại Cường, trong lòng dâng lên sự ghê tởm, cùng sát ý.
Phùng Đại Cường sắc mị mị nói: “Ồ? Sớm đã nghe nói Quý Vân Sơn lên núi săn bắn cứu về được một người, không ngờ người này lại đẹp hơn hoa khôi nhà thổ vạn lần!”
Quý Vân Sơn lập tức đứng chắn trước Giang Cẩm Châu, che Giang Cẩm Châu kín mít.
Giang Cẩm Châu nhìn bóng lưng trước mắt, hơi sững sờ. Tầm mắt bị che, Phùng Đại Cường có chút bất mãn, sau đó nói với mọi người: “Con bé nhà con đàn bà góa kia mất tích thì cứ đi tìm đi, sáng sớm chạy đến nhà ta làm gì! Tất cả cút đi hết đi!”
Quách thẩm nghe xong sốt ruột nói: “Ngươi thật sự không biết con bé nhà ta đi đâu sao?”
Phùng Đại Cường lớn tiếng nói: “Con đàn bà góa nhà bà bị bệnh hả? Không biết là không biết, đừng có không có việc gì đi kiếm chuyện!”
Tiếp theo lại trực tiếp quát lên với mọi người: “Tất cả cút hết cho ta!”
Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lớn nhà mình lại.
Ngăn cách những người phiền phức bên ngoài cửa, Phùng Đại Cường lại nhìn thấy người vợ vừa bị hắn đá vào sân, vẫn luôn không dám lên tiếng.
Nhìn khuôn mặt có chút nếp nhăn, không chút huyết sắc của bà ta, tiếp theo lại nghĩ tới mỹ nhân như tiên giáng trần vừa nhìn thấy trong sân, đột nhiên lại một trận hỏa khí bùng lên, đi tới “chát” một cái tát ném lên mặt vợ hắn. Cái tát này khiến vợ hắn khóe miệng chảy máu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Phùng Đại Cường thấy bà ta như vậy, liền đi tới một phen túm tóc vợ hắn, hung tợn nói: “Khóc! Khóc! Cứ biết khóc, tao còn chưa chết đâu! Cả ngày bày ra cái mặt đưa đám cho ai xem!”
Sau đó bắt đầu cởi thắt lưng vợ Phùng Đại Cường, vợ Phùng Đại Cường kinh hãi thất sắc, nói: “Ngươi muốn làm gì!!”
Phùng Đại Cường cười ác độc, nói: “Tao làm mày cả ngày bày ra cái mặt đưa đám, hôm nay lão tử sẽ giúp mày, làm mày vui vẻ à vui vẻ à!”
Nói xong, lại đi cởi quần mình. Vợ Phùng Đại Cường lớn tiếng nói: “Không được! Không được!, Ta cầu xin ngươi, đây là ban ngày, còn là ở trong sân!” Nếu để hàng xóm láng giềng nghe thấy, sau này bà ta sợ là không còn mặt mũi gặp người nữa.
Ai ngờ Phùng Đại Cường chẳng hề để ý nói: “Lát nữa kêu to chút! Vừa hay cho hàng xóm láng giềng đều nghe một chút, sự lợi hại của ta!”
Tiếp theo như một con sói hung ác lao tới vợ Phùng Đại Cường, vợ Phùng Đại Cường liều mạng giãy giụa, rồi lại bị Phùng Đại Cường một cái tát ném lên mặt, giận dữ mắng: “Thành thật chút đi!”
Trong ánh mắt vợ Phùng Đại Cường lóe lên vẻ hận ý, bà ta nhặt một cục đá trong sân, nhân lúc Phùng Đại Cường không chú ý, nện vào đầu Phùng Đại Cường.
Phùng Đại Cường chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vợ Phùng Đại Cường nhân cơ hội này đẩy Phùng Đại Cường ra khỏi người mình, đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài.
Phùng Đại Cường nằm trên mặt đất hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, đưa tay sờ sờ chỗ gáy vừa bị vợ hắn ném đá, chỉ thấy hơi dính dính.
Nhìn bàn tay sờ sau gáy, hóa ra đã chảy máu. Tiếp theo hắn nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp, con đĩ thối, cũng dám đánh lão tử, xem lão tử bắt mày về xử lý mày như thế nào!”
Nói xong không màng vết thương trên đầu, hắn đuổi theo.
…………
Một đám người rời đi từ nhà Phùng Đại Cường, đôi mắt Quách thẩm sắp khóc mù rồi. Quý Vãn Tinh an ủi bà: “Tỷ Phùng, đừng đau lòng, con bé đó cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu!”
Trong đám người mấy người phụ nữ nông thôn cũng thi nhau an ủi: “Thẩm Quách à, bà cũng đừng quá sốt ruột, kiểu gì cũng tìm thấy thôi.”
“Đúng vậy, bà mà không ăn không uống thế này, con bé Nhị Nha còn chưa tìm thấy thì cơ thể bà sẽ suy sụp mất.”
“Mọi người đều là người cùng quê hương, có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói!”
…………
Quý Vân Sơn và Giang Cẩm Châu đi phía sau đám người. Quý Vân Sơn cẩn thận quan sát Giang Cẩm Châu, sợ cậu vì mấy lời của Phùng Đại Cường mà buồn.
Hắn do dự một lát, vẫn nói với Giang Cẩm Châu: “A Ngọc… ngươi đừng buồn!”
Giang Cẩm Châu bị Quý Vân Sơn làm cho sững sờ, sau đó khóe miệng khẽ nhếch: “Ta buồn cái gì chứ? Lời hắn nói chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta đẹp hơn hoa khôi nhà thổ sao?”
Quý Vân Sơn nói: “Không phải! Ngươi không thể so với họ!” Giang Cẩm Châu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Vân Sơn khi bênh vực hắn, có chút muốn cười, sự u ám vừa rồi trong chốc lát đã tan biến.
Hỏi lại Quý Vân Sơn: “Vì sao không thể so với họ?”
Lúc này, đến lượt Quý Vân Sơn ngây ngẩn cả người, nửa ngày nói không nên lời lý do nào: “Dù, dù sao ngươi không thể so với họ! Phùng Đại Cường cũng không thể nói như vậy! Ta không đồng ý!”
Giang Cẩm Châu bị những lời nói đó của hắn chọc cười, nói: “Vậy nếu sau này ngươi lại nghe người khác nói như thế thì sao? Miệng mọc trên người khác, ngươi chẳng lẽ còn muốn đi bịt miệng người ta?”
Quý Vân Sơn nói: “Ta tuy không thể bịt miệng người ta, nhưng ta sẽ nói lại! Nếu ai dám nói ngươi một câu, ta sẽ nói hắn mười câu! Như vậy, bọn họ cũng không dám nói, ta phải bảo vệ ngươi…”
Ta phải bảo vệ ngươi.
Ta phải bảo vệ ngươi.
Những lời này như có phép thuật vậy, cứ văng vẳng trong đầu Giang Cẩm Châu.
Mặc dù người đàn ông trước mắt này vừa khờ vừa ngốc, thậm chí đôi khi sẽ giống trẻ con, nhưng khi đứng cạnh Quý Vân Sơn, Giang Cẩm Châu lại cảm thấy một sự an tâm không rõ lý do.
Nhận ra sự thay đổi cảm xúc của mình, Giang Cẩm Châu có chút tự giễu.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ mình vẫn luôn lẻ loi một mình sao? Một câu nói tùy tiện của người đàn ông này lại khiến mình có khoảnh khắc bất an.
Thấy Giang Cẩm Châu đang ngẩn người, Quý Vân Sơn nói: “A Ngọc…”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ngươi vẫn không vui sao?”
“Đừng không vui được không?”
“Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ ghi nhớ, chờ lần sau gặp lại Phùng Đại Cường, ta sẽ giúp ngươi mắng lại!”
Thật ồn ào! Giang Cẩm Châu đang suy nghĩ, cảm giác bên tai mình như có một con muỗi lớn vậy, cứ kêu không ngừng. Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Quý Vân Sơn, hắn lại cảm thấy Quý Vân Sơn vừa rồi còn ồn ào không thôi lại vô cùng… đáng yêu?
Giang Cẩm Châu khẽ cười, sau đó ngước mắt nói: “Ta không có không vui.”
Lại đúng lúc này, một tiếng cầu cứu thu hút sự chú ý của hai người: “Thôn trưởng! Thôn trưởng!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là vợ Phùng Đại Cường đang lật đật chạy về phía này. Nhìn kỹ, vợ Phùng Đại Cường còn có chút quần áo xốc xếch, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ.
Phía trước đám đông tự nhiên cũng chú ý tới tiếng gọi của vợ Phùng Đại Cường, mọi người đều kinh ngạc.
Vợ Phùng Đại Cường sao lại ra nông nỗi này? Chắc lại là thằng Phùng Hói đó đánh bà ta rồi.
Vợ Phùng Đại Cường trực tiếp chạy qua trước mặt Quý Vân Sơn và Giang Cẩm Châu, đi đến trước đám đông phía trước, “Bùm” một cái quỳ sụp xuống trước mặt mọi người.
Bà ta trực tiếp dập đầu mấy cái, sau đó nói: “Cầu xin mọi người cứu tôi! Cầu xin đại gia thương xót, cứu tôi đi!” Trên mặt bà ta mang theo vẻ hoảng sợ và kinh hoàng.
Mọi người bị mấy động tác này của bà ta làm cho ngây người, Quý Vãn Tinh vội vàng tiến lên đỡ vợ Phùng Đại Cường dậy, nói: “Phùng tẩu tử, có gì ngươi cứ từ từ nói, có phải Phùng Đại Cường lại đánh ngươi không?”
Thẩm Vương cũng có chút không chịu nổi, hiện tại chỉ cảm thấy vợ Phùng Đại Cường gả cho Phùng Đại Cường thật sự đáng thương, bà mở miệng nói: “Đúng vậy, trước đừng khóc.”
Phải biết, việc Phùng Hói thích đánh vợ đã sớm không còn là chuyện mới mẻ gì trong thôn, hễ Phùng Hói có gì không hài lòng, hoặc bị uất ức bên ngoài, về nhà luôn thích trút giận lên người vợ hắn.
Nhưng cho dù vậy, nhiều năm trôi qua vợ Phùng Hói cũng chưa từng than vãn với ai trong thôn, vẫn luôn một mình âm thầm chịu đựng.
Thôn dân tuy rằng cảm thấy vợ Phùng Hói đáng thương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình người ta, bọn họ là người ngoài cũng không tiện can thiệp.
Điều làm mọi người kinh ngạc là, hôm nay vợ Phùng Hói lại dám quỳ xuống cầu cứu trước mặt mọi người.
Vợ Phùng Đại Cường khó khăn lắm mới ngừng khóc nức nở, nói: “Mấy hôm trước, Phùng Đại Cường đi trấn trên đánh bạc, kết quả một lúc thua hơn 50 lượng bạc.”
Mọi người nghe lời này trong lòng một trận thổn thức, năm mươi lượng! Sao lại nhiều như vậy!
Thẩm Vương nói: “Trời ơi, năm mươi lượng, sao lại nhiều đến thế!”
Thằng Phùng Hói này quả nhiên không phải nói suông, trừ ăn chơi cờ bạc đánh vợ ra thì cái gì đứng đắn cũng không làm.
Vợ Phùng Đại Cường tiếp tục nói: “Hắn không lấy ra được tiền, mấy hôm trước bọn đòi nợ ở sòng bạc trên trấn tìm đến tận nhà, đánh hắn một trận tơi bời, nói nếu hắn còn không lấy ra tiền thì sẽ chặt tay chân hắn.”
“Hắn đêm qua cả đêm không về, sáng nay về thì đột nhiên nói với tôi là hắn đã trả hết 50 lượng nợ cờ bạc, hơn nữa, còn mang theo 30 lượng về.”
Vợ Phùng Đại Cường nói đến đây, nước mắt lại không ngừng rơi xuống: “Tôi muốn hỏi hắn tiền này từ đâu ra, thì lại bị hắn đánh cho một trận. Sáng nay các người tới thì hắn đang đánh tôi.”
“Chính là…”
Vợ Phùng Đại Cường càng nói càng tủi thân, tiếp theo khóc òa lên, nước mắt như vòi nước không khóa được, từng giọt nối tiếp từng giọt rơi xuống.
Bà ta bụm mặt, cố gắng không cho nước mắt chảy ra: “Ngay khi các người đi rồi, hắn lại không biết lên cơn điên gì, lại còn muốn ở trong sân làm tôi… đó…”
Nói đến đây, vợ Phùng Đại Cường rốt cuộc cũng không nói ra được nữa, bắt đầu khóc nức nở. Dường như muốn trút hết những tủi thân bao năm nay ra vậy.
Vừa khóc vừa lại quỳ xuống trước mặt mọi người, “Tôi cầu xin đại gia, cứu tôi đi, nếu thật sự như vậy, sau này tôi còn mặt mũi nào gặp người nữa? Cho nên tôi trong lúc cấp bách đã đánh hắn… Hắn nhất định sẽ không tha cho tôi! Tôi trở về sẽ bị hắn đánh chết!”
Thằng Phùng Hói này quả thật không phải người!
Thẩm Vương nói: “Ai ôi, bà làm gì vậy, mau đứng dậy đi!”
Quý Vãn Tinh cũng nói “Đúng vậy, Phùng tẩu, mau đứng dậy đi!”
Hai người đang định kéo vợ Phùng Đại Cường đứng dậy thì, cách đó không xa lại truyền đến tiếng mắng giận dữ: “Mẹ kiếp! Thì ra mày ở đây! Con đĩ, giỏi giang thật, dám đánh lão tử, về nhà xem lão tử không giết mày thì thôi!”