Thời gian cứ thế từng phút từng giây trôi qua, từ khi Tế Tửu đến, xung quanh lâm vào một mảnh tĩnh lặng, hoàn toàn khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt vừa rồi, giờ phút này mọi người cũng không dám nói chuyện.
Quý Vân Sơn từ khi Ký Lương nhìn qua, liền chịu đựng áp lực mà hành lễ với Ký Lương, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Từ ngày Quý Vân Sơn nhập Quốc Tử Giám báo danh Ký Lương và hắn có gặp mặt một lần, liền sau đó cũng không gặp lại, nhưng Ký Lương hiện tại đối với Quý Vân Sơn có thể nói là ấn tượng sâu sắc.
Từ tờ giấy thi hội kia làm hắn nhận được nhiều ban thưởng, rồi đến ngày ấy Liễu thừa tướng dặn dò hắn hết lần này đến lần khác, nhất định phải chú ý người này.
Quý Vân Sơn tự nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Ký Lương, trong lòng có chút không chắc, lại rất hối hận, sớm biết như thế, lúc nãy bắn tên hắn đã cố tình nương tay, lấy một cái tiếng tăm làng nhàng.
Lặng im rất lâu sau, Ký Lương mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, hỏi Quý Vân Sơn: “Trước kia từng học bắn tên chưa?”
Quý Vân Sơn cũng không nghĩ tới Tế Tửu còn sẽ quan tâm hắn, hắn ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại: “Bẩm, bẩm Tế Tửu, học sinh ở quê hương thường xuyên lên núi bắn thỏ rừng ạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play