Lão nhân dùng tay áo xoa xoa nước mũi và nước mắt trên mặt, nhìn Quý Vân Sơn, trong ánh mắt toàn là vẻ mặt u sầu: “Ta không có con cái, chỉ có thể dựa vào ăn xin mà sống, tuy có võ nghệ trong người, vẫn là vô dụng, mỗi ngày vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không nhà để về, khắp nơi du đãng...”
"Vậy tiếp tục đi du đãng đi, ngồi ở sân nhà người ta giả vờ đáng thương làm gì! Thà ở đây giả vờ đáng thương, không bằng nghĩ xem ngày mai đến đâu xin cơm có thể được nhiều hơn một chút." Giang Cẩm Châu lên tiếng.
Lão nhân trong lòng thầm chửi tiểu hoàng đế này miệng thật độc.
Nói chuyện một chút cũng không nể tình.
"A Ngọc." Quý Vân Sơn gọi một tiếng, trong giọng nói thế mà mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Giang Cẩm Châu trừng mắt nhìn Quý Vân Sơn một cái, xoay người đầu cũng không ngoảnh lại đi vào phòng, "ping" một tiếng đóng sầm cửa lại, bỏ lại Quý Vân Sơn và lão nhân đang ngồi dưới đất.
Lão Dược đầu trong lòng reo hò sảng khoái!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT