Liễu Thanh Nhiên bị Giang Cẩm Châu nói toạc, không những chột dạ, còn mang theo một tia xấu hổ.
Bắt đầu nỗ lực giải vây cho chính mình: “Không có, Dược lão đầu tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn rất quan tâm ngài. Ngài nhìn, vừa nghe nói ngài có người trong lòng, liền ngựa không ngừng vó suốt đêm đuổi tới kinh thành.”
“Về sau không có ta cho phép, ngài còn dám cùng người khác nói một câu về sự tồn tại của hắn, ngươi cứ chuẩn bị sẵn quan tài đi.”
Liễu Thanh Nhiên nhỏ giọng trả lời: “Đây không phải là hết cách sao, không nói như vậy, cái lão già chết tiệt kia sẽ không chịu rời núi, ta thật sự là hai bên đều không lấy lòng.”
Giang Cẩm Châu dùng ánh mắt sắc bén quét hắn một cái, khiến ba người không rét mà run.
Liễu Thanh Nhiên bắt đầu nói sang chuyện khác: “Hoàng thượng, dược mang ra từ thạch động rất kỳ lạ, ngay cả Ám Ôn cũng không nhìn ra là dùng để làm gì, cho nên vi thần lúc này mới tự chủ trương, 'mời' Dược lão đầu đến kinh thành.”
Giang Cẩm Châu liếc nhìn Ám Ôn đang đứng phía sau, lại đưa mắt nhìn lên mặt Liễu Thanh Nhiên, trầm giọng nói: “Không nhìn ra sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play