Quý Vãn Tinh bị hỏi vẻ mặt ngây ngốc: “Cái gì? Đánh nhau? Phu tử còn phạt bọn họ chép sách?”
Vương Thuận nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà, hỏi: “Sao vậy? Thằng Quý Vân Sơn nhà người không nói cho người biết à? Cũng phải, cái loại chuyện đánh nhau này thằng Quý Vân Sơn nhà người sợ là giống thằng Phúc Lai nhà ta, sẽ không tự động nói cho ta đâu.”
“Chuyện này vẫn là ta chiều hôm qua đi trấn thôn mua đồ, gặp Triệu phu tử, Triệu phu tử nói với ta đấy! Sau khi về liền mắng thằng nhóc nhà ta một trận!”
Quý Vãn Tinh nghe xong mắng: “Thằng Quý Vân Sơn này, chờ hắn về xem lão nương thu thập hắn thế nào!”
Sau đó nói với Vương Thuận một câu: “Chúng ta đi trước nhé.”
Rồi cũng mặc kệ biểu cảm của Vương Thuận, kéo Giang Cẩm Châu đi xa…
Vương Thuận lẩm bẩm: “Ai u, Vân Sơn đâu, chú Vương xin lỗi con…”
Quý Vân Sơn cuối cùng cũng đợi được buổi chiều tan học, ánh chiều tà rực rỡ chiếu xuống mặt đất, Quý Vân Sơn cùng Vương Phúc Lai ra khỏi thị trấn, đi trên con đường đất trở về thôn Hoa Sen.
Sắp được nhìn thấy A Ngọc rồi! Cũng không biết A Ngọc bây giờ ở nhà làm gì! Nghĩ đến đây, Quý Vân Sơn lại không kìm được mà bước nhanh hơn.
Vương Phúc Lai đi theo sau hắn, cằn nhằn: “Chữ bát tự còn chưa có một nét đâu! Nhìn hắn sốt ruột kìa!”
Đến đoạn đường hai người tách ra, Quý Vân Sơn trực tiếp không thèm liếc mắt đến Vương Phúc Lai, cúi đầu cứ như một kẻ ngốc, thẳng tắp đi về phía trước…
Vương Phúc Lai: “…………”
Quả nhiên ứng với câu tục ngữ, có tức phụ quên nương… À không, là quên huynh đệ…
Quý Vân Sơn thấy sắp về đến nơi, tim đập càng lúc càng nhanh. Quý Vân Sơn cuối cùng cũng vào đến cổng nhà, đẩy cửa ra, phát hiện trong viện im ắng, lẽ nào nương ra ngoài vẫn chưa về? Thế là nhẹ giọng hô: “Nương, A Ngọc, con về rồi!”
Lúc này, Giang Cẩm Châu từ trong phòng đi ra, nói: “Vân Sơn. Ngươi đã về rồi à?” Nhìn thấy Giang Cẩm Châu, Quý Vân Sơn chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, người mà hắn nghĩ cả ngày cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn.
Quý Vân Sơn chạy tới: “A Ngọc, ngươi…”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị giọng nói lanh lảnh của Quý Vãn Tinh ngắt lời: “Thằng nhóc thối! Cuối cùng cũng về rồi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi cho thật tốt!”
Quý Vân Sơn vẻ mặt nghi hoặc, nương hắn đây là làm sao vậy?
Sau đó liền nhìn thấy A Ngọc vẻ mặt muốn nói lại thôi. Kết quả Quý Vân Sơn lại nghe Quý Vãn Tinh nói: “Ngươi có phải ở học đường cãi nhau với người khác không? Còn bị phu tử phạt chép sách!”
Quý Vân Sơn trợn tròn mắt, nương hắn sao lại biết được!?
Quý Vãn Tinh nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Quý Vân Sơn, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ không biết sao? Thằng nhóc thối nhà ngươi, ta bảo ngươi ở học đường đánh nhau!” Nói xong, Quý Vãn Tinh liền định giơ tay lên đánh Quý Vân Sơn.
Quý Vân Sơn bắt đầu tranh biện: “Nương, là hắn bắt nạt con trước!”
Quý Vãn Tinh: “Ngươi luôn có nhiều lý do như vậy! Nói đi, phu tử muốn ngươi chép bao nhiêu lần?”
“Với cả hôm nay, tổng cộng mười ba lần!”
“Hôm nay lại vì cái gì?”
“Vì không trả lời được bài sách luận phu tử giảng.” Quý Vân Sơn thành thật trả lời.
Giang Cẩm Châu vẫn đứng bên cạnh: “…………”
Quý Vãn Tinh mắng: “Vậy thì ngươi còn không mau cút về phòng mà viết!”
Quý Vân Sơn không tình nguyện: “Nga”, nói xong, còn lưu luyến nhìn thoáng qua Giang Cẩm Châu: “A Ngọc, ta đi đây!”
Giang Cẩm Châu khẽ mỉm cười: “Ừm.”
Quý Vân Sơn cúi đầu, tai hơi đỏ.
Giang Cẩm Châu nhìn bóng dáng Quý Vân Sơn đi xa, nói với Quý Vãn Tinh: “Người đừng nóng giận, con đi xem hắn nhé.”
Quý Vãn Tinh nói: “Được, hai đứa là bạn đồng trang lứa, ngươi giúp dì Quý khuyên bảo hắn nhiều hơn nhé!”
“Vâng, người yên tâm đi, dì Quý.”
Quý Vãn Tinh thở dài: “Đứa nhỏ Vân Sơn này làm người ta không bớt lo chút nào…” Vừa cảm thán vừa về phòng.
Giang Cẩm Châu đứng trong sân, nhớ lại hôm nay Quý Vãn Tinh hái dâu tây từ ruộng, xoay người về phòng lấy giỏ rau, đi đến nhà bếp nhỏ múc một gáo nước từ chum nước, từng quả một nghiêm túc rửa sạch. Quý Vãn Tinh sau khi về nói bảo cậu mang dâu tây vào phòng mình ăn.
Rửa xong cậu mới xách giỏ rau, đi đến trước phòng Quý Vân Sơn, gõ cửa.
Quý Vân Sơn mở cửa: “A Ngọc!” Trong giọng nói mang theo chút kinh hỉ.
Giang Cẩm Châu cười: “Dì Quý bảo ta đến xem ngươi.”
Quý Vân Sơn: “A Ngọc, mau vào ngồi!”
Giang Cẩm Châu vừa mới ngồi xuống, liền nghe Quý Vân Sơn nói: “A Ngọc, ngươi có khát không? A Ngọc, ngươi đói không?”
Không biết vì sao, Giang Cẩm Châu cảm giác, Quý Vân Sơn đối với cậu đến hình như đặc biệt cao hứng, cao hứng đến có chút… luống cuống tay chân.
Dáng vẻ này lọt vào mắt Giang Cẩm Châu, cậu cảm thấy, Quý Vân Sơn thật là vừa khờ vừa đáng yêu.
Giang Cẩm Châu mở miệng: “Vân Sơn, được rồi, ta không khát, cũng không đói, ngươi mau lại đây đi!”
Mà Quý Vân Sơn đi đến trước tủ, lấy ra một túi bánh ngọt mới rồi lại đây ngồi xuống: “A Ngọc, ăn bánh ngọt.” Nhìn kỹ, đây nguyên lai là Quý Vân Sơn đi học về mua.
Giang Cẩm Châu mở giỏ rau, nói: “Vân Sơn, hôm nay ta cùng dì Quý cùng đi xem ruộng.”
“Đây là dâu tây dì Quý hái cho ta.”
Quý Vân Sơn nghe xong nói: “A Ngọc, ngươi cùng nương ta đi xuống ruộng!?”
Giang Cẩm Châu gật gật đầu.
Quý Vân Sơn: “A Ngọc, những việc đó sau này ta làm là được rồi.”
Giang Cẩm Châu: “Dì Quý không bắt ta làm việc, chỉ để ta đi loanh quanh thôi.”
“Vân Sơn, đến ăn dâu tây đi.”
Nói xong, cầm lấy một quả dâu tây đưa về phía miệng Quý Vân Sơn. Quý Vân Sơn chỉ cảm thấy đại não trống rỗng một chút. Sau đó ngơ ngác hé miệng. Giang Cẩm Châu cầm dâu tây cho Quý Vân Sơn cắn, lại bị lưỡi Quý Vân Sơn liếm vào ngón tay.
Giang Cẩm Châu sững sờ, mà Quý Vân Sơn thật sự cảm thấy đầu óc mình không hoạt động nổi.
Hồi lâu sau, từ từ hồi phục lại, sau đó lắp bắp nói: “A Ngọc, ta, ta tự mình làm là được!” Sau đó mở bánh ngọt ra: “A Ngọc cũng ăn bánh ngọt và dâu tây đi.”
Sau đó hắn cầm một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Giang Cẩm Châu: “A Ngọc, ngươi cũng ăn đi.”
Giang Cẩm Châu nhìn những miếng bánh ngọt quá ngọt này, bản năng có chút từ chối.
Có lẽ trước đây cậu không thích ăn đồ ngọt.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Quý Vân Sơn, Giang Cẩm Châu vẫn cắn xuống.
“A Ngọc, ngon không?”
“Ừm, ngon.” Giang Cẩm Châu trả lời. Thấy cậu trả lời ngon, Quý Vân Sơn cao hứng ngây ngô cười: “Ngươi thích ăn thì tốt rồi, chờ ăn hết, ta lại đi mua cho ngươi!”
Giang Cẩm Châu nhìn hắn, không kìm được nghĩ, đây là một thằng ngốc.
“A Ngọc, ngươi cũng ăn một ít dâu tây đi!” Quý Vân Sơn nói.
Giang Cẩm Châu không đáp lại, mà nhìn về phía tờ giấy trải trên bàn, trên đó có bài sách luận Quý Vân Sơn chưa chép xong. Giang Cẩm Châu mở miệng: “Vân Sơn, ngươi vẫn chưa chép xong phải không?”
Quý Vân Sơn nghe Giang Cẩm Châu hỏi hắn chép sách, không tình nguyện gật gật đầu, phảng phất như có thù oán với sách vậy.
Giang Cẩm Châu nhìn hắn bộ dạng nhắc đến sách liền đau khổ này, thở dài một hơi: “Ngươi mau viết đi, ta ở đây bồi ngươi.”
Quý Vân Sơn nghe xong kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nói: “Thật vậy sao?”
“Ừm.”
Quý Vân Sơn nói với Giang Cẩm Châu: “Thật ra A Ngọc, ta là vì không hiểu bài văn này, mới bị phu tử phạt chép, nhưng mà đừng nói mười lần, cho dù bắt ta chép một trăm lần, ta cũng sẽ không biết!”
Giang Cẩm Châu nghe được lý do phản bác của hắn, thế mà còn rất có lý, có chút buồn cười.