Quý Vân Sơn lại sốt ruột giải thích: “Nhìn thấy quan lão gia, những bách tính thường dân như chúng ta không phải đều phải quỳ xuống thăm viếng sao!”
Giang Cẩm Châu nghe được lời ngụy biện của Quý Vân Sơn thì hơi nhíu mày, bày tỏ vài phần bất mãn đối với lý do thoái thác này của hắn.
Nếu như hắn chưa khôi phục ký ức thì thôi, nhưng hiện tại hắn rõ ràng biết mình là ai!
Hắn không kiểm soát được âm lượng giọng nói mà tăng lớn: “Không được quỳ! Sau này nhìn thấy ai cũng không được hành lễ quỳ lạy, nghe rõ chưa!”
"Vì, vì sao chứ?" Quý Vân Sơn khó hiểu.
Giang Cẩm Châu khẽ nhắm mắt, hồi lâu lại mở, mắt đẹp tràn đầy vẻ không vui: “Đâu có nhiều cái 'vì sao' như vậy? Có câu nam nhi dưới gối vạn lượng kim! Hơn nữa, ngươi không phải đã thi đậu cử nhân sao? Theo luật pháp Đại Hiên, người thi trúng cử nhân thì trừ thiên tử ra, đối với bất kỳ quan viên lớn cỡ nào cũng không cần hành lễ quỳ lạy!”
Nói xong, buông lỏng tai Quý Vân Sơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT