Giang Cẩm Châu cũng không biết trong lòng Quý Vân Sơn lúc này đang suy nghĩ gì, cậu lo việc của mình, đặt tay lên. Nhẹ nhàng xoa nắn.
Quý Vân Sơn nhìn mặt nghiêng của Giang Cẩm Châu, lại nói ra suy nghĩ trong lòng: “A Ngọc, ngươi thật tốt.”
Giang Cẩm Châu nghe xong nói: “Tốt chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng tốt.” Quý Vân Sơn thành tâm trả lời.
“Đồ ngốc!”
Cứ như vậy, hai người ngươi một câu ta một lời trò chuyện, ngón tay thon dài như ngọc của Giang Cẩm Châu nhẹ nhàng xoa nắn trên đùi Quý Vân Sơn, bất tri bất giác thế mà đã trôi qua nửa canh giờ. Quý Vân Sơn cuối cùng không nhịn được, đỏ mặt nói với Giang Cẩm Châu: “A Ngọc, được, được rồi…”
Giang Cẩm Châu nghe xong nói: “Chân hết tê rồi?”
Quý Vân Sơn đỉnh một khuôn mặt như uống hai cân rượu trắng, khẽ gật đầu. Sau đó liền rút chân từ trên đùi Giang Cẩm Châu xuống.
Quý Vân Sơn lúc này có chút lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ là đỉnh cái mặt đỏ thẫm nhìn Giang Cẩm Châu.
Giang Cẩm Châu nói: “Ngươi sau này chớ có ngồi xổm lâu như vậy nữa.”
Quý Vân Sơn vẫn còn hơi ngơ ngác: “Ừm.”
Sau đó lại nói một câu: “Cảm ơn A Ngọc.”
Giang Cẩm Châu: “Không cần cảm ơn.”
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây.”
“Đi ngay sao?” Quý Vân Sơn hỏi.
A Ngọc mới ở cùng hắn một lát thôi mà.
Thấy phản ứng của Quý Vân Sơn, Giang Cẩm Châu chỉ cảm thấy Quý Vân Sơn càng đáng yêu.
Quý Vân Sơn lúc này chỉ muốn tự tát mình một cái, hắn hỏi câu này gọi là nói cái gì? A Ngọc xoa bóp chân cho hắn lâu như vậy, tay nhất định mệt muốn chết rồi! Nói không chừng A Ngọc muốn về nghỉ ngơi! Đều tại hắn, nhất thời ham hưởng thụ, thế mà lại để A Ngọc xoa bóp lâu như vậy! Cũng không biết tay A Ngọc có mỏi không! Nghĩ rồi, ánh mắt hắn cũng đã chuyển sang tay Giang Cẩm Châu.
Giang Cẩm Châu nhìn biểu cảm của Quý Vân Sơn, người này trong lòng nghĩ gì, thế mà đều viết hết lên mặt.
Giang Cẩm Châu nâng hai tay lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Quý Vân Sơn, ôn nhu nói: “Vân Sơn, tay ta không mệt.”
Quý Vân Sơn: “!!”
A Ngọc sao lại biết hắn suy nghĩ cái gì!
Biểu cảm kinh ngạc của Quý Vân Sơn lại bị Giang Cẩm Châu thu vào đáy mắt. Giang Cẩm Châu cuối cùng không nhịn được, lại một lần nữa bật cười thành tiếng.
Giang Cẩm Châu thu tay về, cũng mặc kệ biểu cảm của Quý Vân Sơn, đi đến trước cửa mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài. Quý Vân Sơn cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy Giang Cẩm Châu sắp đi, Quý Vân Sơn nói: “A Ngọc, ta đưa ngươi về phòng đi, tối quá, nhìn không rõ đường.”
Giang Cẩm Châu: “Đâu phải trẻ con, lẽ nào ta còn sợ tối sao?”
“Mau về đi thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đi học đường.”
Quý Vân Sơn nói: “Vậy ta phải đợi ngươi vào phòng rồi ta mới đóng cửa!”
Giang Cẩm Châu nghe xong, khẽ cười một tiếng: “Được.”
Giang Cẩm Châu vài bước liền đi tới trước phòng mình ở, dùng tay đẩy cửa đi vào, trước khi đóng cửa vẫy vẫy tay với Quý Vân Sơn.
Lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Quý Vân Sơn nhìn thấy bóng dáng Giang Cẩm Châu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, lúc này mới cũng trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giang Cẩm Châu dựa vào trước cửa, nghe tiếng Quý Vân Sơn đóng cửa, nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, nửa khuôn mặt giấu trong bóng đêm, cặp mắt vừa rồi còn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Vân Sơn hiện tại lại không nhìn rõ thần sắc.
Cậu không hiểu, vì sao cậu lại ngâm nga đoạn văn đó, hơn nữa vừa rồi đau nhói một chút, trong đầu cậu chợt tăng thêm rất nhiều văn tự, cùng một số sách luận, lớn đến đạo làm vua, thịnh thế đại đồng; nhỏ đến việc trồng trọt cày cấy, xây dựng thổ mộc.
Giang Cẩm Châu một trận nghi hoặc. Chẳng lẽ, trước đây cậu thật sự là một người đọc sách đầy bụng kinh luân sao? Cũng không biết vì sao, cậu tổng cảm thấy, cậu không phải là…
Quý Vân Sơn lúc này đang nằm trên giường, hồi tưởng lại tất cả vừa rồi. Đặc biệt là lúc A Ngọc vừa đặt tay lên mặt hắn, hơi ấm từ đôi tay đó dường như vẫn còn lưu lại trên mặt hắn. Nghĩ đến đây, Quý Vân Sơn vươn tay mình, sờ sờ mặt mình.
“A Ngọc…” Quý Vân Sơn nhẹ nhàng nỉ non.
A Ngọc chỗ nào cũng tốt, rất thích A Ngọc! Quý Vân Sơn nằm trên giường, ôm chăn vào lòng, mặt cũng vùi vào gối.
Toàn bộ trong đầu đều là bóng dáng Giang Cẩm Châu.
Thế nên Quý Vân Sơn đêm nay rất lâu đều không ngủ được, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng đẹp, ngay lúc Quý Vân Sơn sắp ngủ say, lại bị lão nương nhà mình đánh thức!
“Vân Sơn! Vân Sơn! Dậy! Mặt trời chiếu mông rồi!”
Quý Vân Sơn trong mơ cảm thấy giường mình trời đất quay cuồng, thế là khó khăn mở mắt, bộ dạng chưa ngủ tỉnh: “Nương, người làm gì? Nửa đêm rồi!”
Quý Vãn Tinh nghe xong cảm thấy mình sắp bị thằng con rùa này làm tức chết rồi! Bà cố gắng an ủi mình: “Không thể tức giận! Không thể tức giận! Con trai là do mình mang thai mười tháng vất vả sinh ra!”
Cái gì mà không tức giận! Bà không chịu nổi!
Bà quay đầu chạy ra ngoài, chỉ lát sau trở lại, trong tay cầm một chậu nước có nước bên trong. Đối mặt Quý Vân Sơn liền hắt lên.
Quý Vân Sơn trong mơ chỉ cảm thấy như bị người tát một cái, sau đó nước lạnh lẽo lan tràn trên mặt Quý Vân Sơn…
Quý Vân Sơn “choàng” một cái bật dậy, nói: “Nương, người làm gì?”
Quý Vãn Tinh nói: “Thằng nhóc thối nhà ngươi! Hiện tại vì không chịu học hành mà còn học cả thói ngủ nướng! Ngươi nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi!”
Quý Vân Sơn nhìn nhìn cửa, chỉ thấy mặt trời sớm đã lên cao…
Hắn nhớ rõ mình mới ngủ mà? Sau đó dùng sức cố gắng mở mắt một khe: “Nương…”
Đột nhiên thấy quầng thâm mắt to đùng của con trai, Quý Vãn Tinh: “…”
“Con trai, tối qua con làm gì vậy?”
“Con… không làm gì cả.”
Cho dù chưa ngủ tỉnh, cũng phải đi học đường! Quý Vãn Tinh nói: “Nhanh dậy dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi học đường…”
“A?” Quý Vân Sơn vừa nghe thấy lại phải đi học đường, trên mặt toàn là biểu cảm không tình nguyện. Quý Vãn Tinh giả vờ không nhìn thấy biểu cảm của Quý Vân Sơn, mặt lạnh nói: “Nhanh lên! Mười lăm phút nữa nếu còn chưa dậy, lão nương ta hôm nay sẽ cho ngươi ăn thịt xào gậy gỗ!”
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Giang Cẩm Châu sáng sớm đã bị động tĩnh của hai mẹ con này đánh thức. Ra ngoài sau vừa vặn đụng phải Quý Vãn Tinh đi ra từ phòng Quý Vân Sơn. Quý Vãn Tinh nhìn thấy Giang Cẩm Châu xong cũng sững sờ, sau đó nói: “A Ngọc tỉnh rồi à? Ta vừa nãy đang giáo huấn Quý Vân Sơn, có làm ồn đến ngươi không?”
Giang Cẩm Châu: “Dì Quý nói quá lời rồi, cũng không có làm ồn đến ta.”
Quý Vãn Tinh: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, thằng nhóc Quý Vân Sơn này không nghe lời, ta đang giáo huấn nó một trận đây!”
Vừa rồi cuộc đối thoại của hai mẹ con hắn nghe rõ mồn một, Quý Vãn Tinh vì sao mắng Quý Vân Sơn, Giang Cẩm Châu đương nhiên cũng biết.
Thế là cậu nói với Quý Vãn Tinh: “Dì Quý, đừng nóng giận, mau ngồi xuống uống một ngụm trà cho bớt giận đi.”
Quý Vãn Tinh nói: “Ai, thằng nghịch tử Quý Vân Sơn đó mà có thể hiểu chuyện bằng một nửa ngươi thì tốt rồi. Trong lời nói mang theo chút vui mừng và chờ mong.
Đương nhiên, vui mừng là đối với Giang Cẩm Châu, chờ mong là cho Quý Vân Sơn.
Giang Cẩm Châu nghe xong cười nói: “Dì Quý, Vân Sơn thiên tư thông minh, chẳng qua là đôi khi tương đối ham chơi mà thôi.”
Quý Vãn Tinh nói: “Nói ra không sợ ngươi chê cười, ở chung lâu như vậy, không biết ngươi có phát hiện không, tính cách hắn có chút khô khan mộc mạc, hơn nữa đôi khi đầu óc cũng sẽ không quay kịp, ta không thể nào cả đời đều canh giữ ở bên cạnh hắn, nếu có một ngày ta không còn nữa, ta lo lắng hắn sẽ bị người khác tổn thương…”
Rốt cuộc vẫn là lòng cha mẹ thương con.
Giang Cẩm Châu nhìn Quý Vãn Tinh lâu không nói gì. Đúng vậy, lòng người hiểm ác.
Quý Vân Sơn nhanh chóng mặc quần áo xong, chạy ra thì nhìn thấy nương hắn và A Ngọc đang đứng trong sân.
Quý Vân Sơn chạy tới: “Nương! A Ngọc…”
Quý Vãn Tinh thấy hắn ra, ngữ khí vừa nãy còn đang ôn nhu nói chuyện với Giang Cẩm Châu nháy mắt biến mất: “Thằng nhóc thối! Mặc quần áo cũng chậm như vậy!”
Giang Cẩm Châu: “…………”
Quý Vãn Tinh nói với hắn: “Trễ thế này rồi, bữa sáng không kịp ăn!” Nói xong, từ túi tiền móc ra ba đồng tiền: “Tự mình đi trấn thôn mua hai cái bánh bao ăn đi!”
Quý Vân Sơn vươn tay nhận lấy tiền đồng, còn vừa ngáp một cái thật to, bộ dạng “Ta thật sự chưa ngủ tỉnh”.
Chỉ nói một tiếng “Nga” trông lại ngốc lại khờ…
“Vậy, nương, A Ngọc, con đi đây?”
Giang Cẩm Châu gật gật đầu, cười nói: “Đi thôi, chớ có chậm giờ!”
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi trên người Giang Cẩm Châu, tóc cậu dùng một cây trâm cài tùy ý vấn lên, thật giống như một vị tiên nhân đã lâu không xuất hiện trong thế gian vậy.
Quý Vân Sơn nhìn Giang Cẩm Châu chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng.
Quý Vân Sơn trả lời một tiếng: “Được.” Sau đó xoay người chạy về phía cổng lớn nhà mình, tiếng Quý Vãn Tinh từ phía sau truyền đến: “Chạy chậm thôi! Trên đường không được ham chơi, chú ý an toàn!”
Quý Vân Sơn cũng không quay đầu lại: “Nương, con biết rồi!” Nói xong, bóng dáng liền biến mất ở cổng nhà.