Vết thương trên cánh tay của Sở Phóng không nghiêm trọng. Anh mặc đồ lặn, lại là người thường xuyên rèn luyện nên lúc ấy phản xạ rất nhanh, chỉ một cú móc đã đâm trúng con cá.
Sau đó, Giang Vụ Tích hỏi anh: “Sao lúc đó anh không kéo em ra, mà lại đưa tay ra chắn?”
Sở Phóng cười: “Em đã há miệng ra rồi, không cắn trúng gì thì chẳng phải phí công lặn xuống à?”
Cô biết anh đang dùng cách đùa cợt để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng cô.
Giang Vụ Tích khẽ tựa má lên lồng ngực anh. Sở Phóng khẽ mỉm cười, bàn tay đặt trên đầu cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc.
Nhưng ở nơi anh không nhìn thấy, ánh mắt của cô gái kia lại lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.
Giang Vụ Tích cứ nghĩ rằng chuyến đi trên du thuyền lần này sẽ kết thúc sớm vì Sở Phóng bị thương. Nhưng không, không một ai trong số đám công tử thường ngày gọi một tiếng "anh Phóng" lại dừng cuộc vui. Sau vài lời quan tâm lấy lệ, họ lại tiếp tục chơi bời, hò hét như cũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play