Từ Oanh nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Kỳ thực, nàng xưa nay vốn không ưa nghe những lời gan ruột từ người khác, lại càng chẳng phải hạng người am tường chuyện đời. Người ta nói với nàng những lời như thế, nàng biết phải hồi đáp ra sao đây? Chẳng lẽ lại nói: “Tỷ chớ lo, sau này khi vào Đông Cung ổn định, nhất định sẽ đón người thân đến kinh thành đoàn tụ”? Hay là nên an ủi: “Tỷ yên lòng, Thái tử trọng nghĩa, ắt sẽ không phụ lòng chúng ta”?
Chính bản thân nàng cũng không rõ tương lai sẽ ra sao, làm sao có thể vì người khác mà hứa hẹn điều gì?
May thay, Lê Hương vừa vặn mang trà đến. Nàng vội vàng đưa hai tay nâng tách trà, đặt trước mặt Giang tỷ, miệng dịu dàng nói:
— Tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa, uống chén trà cho ấm lòng đã.
Thế nhưng Giang Uyển Ngọc không đón lấy trà, chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng như có điều ngượng ngùng, nàng hỏi khẽ:
— Muội cảm thấy... ta nói có hơi nhiều phải không?
Từ Oanh vội vàng lắc đầu xua tay:
— Sao lại thế được! Tỷ tỷ ngàn vạn lần chớ nghĩ như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT