Dòng chữ nhỏ mờ ảo hiện lên bên cạnh:

"Bạn đã kích hoạt 'Thiên Ảnh', ẩn nấp vào trong bóng của mục tiêu."

Thẩm Dạ bước ra từ trong bóng tối, vẩy sạch máu trên đoản kiếm rồi tra vào vỏ.

Đại Khô Lâu huýt sáo, nói gấp:

"Hướng đông nam, tây nam, và tây bắc đều có người đang nhanh chóng tiếp cận."

"Tổng cộng bao nhiêu người?" Thẩm Dạ hỏi.

"Tám người!"

"Được."

Thẩm Dạ lấy một chai nước chanh ra uống.

"Này này, bọn chúng sắp tới rồi đấy!" Đại Khô Lâu nhắc nhở.

"Thế nên tôi mới uống miếng nước đã." Thẩm Dạ nói.

"Nhắc nhở một câu, đồ uống không thể thay thế nước lọc, nước mới là thức uống lành mạnh nhất."

"Ngươi cũng biết cả cái này à?" Thẩm Dạ kinh ngạc.

"Đương nhiên, ngươi không biết bệnh loãng xương nó đau khổ thế nào đâu..." Đại Khô Lâu lẩm bẩm.

Trong lúc nói chuyện, khu rừng bốn phía xôn xao tiếng động.

Hai người, ba người, rồi lại ba người.

Đám con em thế gia lần lượt xuất hiện, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Dạ.

Cậu đang đứng trước hai cái xác, lẩm bẩm nói chuyện một mình.

Mọi người sững sờ một lúc, rồi lập tức phản ứng lại, nhao nhao lên tiếng:

"Nó ở đây!"

"Tìm thấy rồi!"

"Có hai thằng thất thủ rồi."

"Tốt quá rồi, hắn là của chúng ta, đứa nào cũng đừng hòng tranh với tao!"

Thẩm Dạ đảo mắt qua, bỗng nhiên nhìn thấy một người quen cũ.

Thiếu niên áo trắng.

Gã con em thế gia đứng thứ tư trên Bảng Xếp Hạng Người Mới, kẻ đã dùng Pháp Giới Chi Xà để giao đấu với cậu trong yến tiệc.

Oan gia ngõ hẹp, nhìn nhau tóe lửa.

Thiếu niên áo trắng nhảy ra, chỉ vào Thẩm Dạ lớn tiếng nói: "Các vị, tên nhóc này gian xảo vô cùng, mọi người cùng xông lên!"

Thẩm Dạ không nhịn được cười:

"Chắc vì cậu đánh không lại tôi, nên mới xúi mọi người cùng lên nhỉ."

Lúc này, đám con em thế gia cũng không vội.

Tám đánh một!

Con mồi đã nằm chắc trong lòng bàn tay.

Một tên con em thế gia chế nhạo:

"Mày không phải hạng tư trên bảng xếp hạng sao? Nếu không phải nhà mày cho con rắn đó, mày nghĩ mình có tư cách đứng đây nói chuyện à?"

Thiếu niên áo trắng cứng họng, nhưng không dám nói thêm gì.

Bên cạnh hắn chỉ có một đồng bạn, mà còn là liên minh tạm thời.

Đối diện lại là ba người.

"Thẩm Dạ phải không," tên con em thế gia vừa rồi bước ra, "Nói thật, ta cũng ngưỡng mộ thân thủ của ngươi, cũng nể trọng sự can đảm của ngươi, nhưng nếu nói ngươi mạnh hơn ta, thì ta quyết không thừa nhận."

"Ngươi muốn thế nào?" Thẩm Dạ hỏi.

"Mọi người cùng xông lên!" Tên con em thế gia hét lớn.

Thẩm Dạ giật giật khóe miệng.

Nói nghe hay ho thế, còn tưởng ngươi khác gì tên thiếu niên áo trắng kia.

Hóa ra cũng là một giuộc!

"Chờ một chút!"

Một thiếu niên cầm trường cung trong tay đột nhiên lên tiếng.

Hắn dường như rất có uy tín, vừa cất lời, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

"Hay là thế này, người đầu tiên làm hắn bị thương và người cuối cùng giết được hắn sẽ nhận sáu phần thưởng! Những người còn lại chia nhau bốn phần!"

"Cứ quyết định vậy đi, hoặc là nói, ai có ý kiến?"

Thiếu niên cầm cung nhìn quanh.

Những người khác chạm phải ánh mắt của hắn đều vô thức cúi đầu, không dám nói gì thêm.

Dù có người muốn đưa ra ý kiến khác, nhưng khi thấy cây cung trong tay hắn, lại lý trí ngậm miệng lại.

Sự việc cứ thế được quyết định.

Thẩm Dạ cạn lời.

Ta vẫn còn sống sờ sờ đây mà các người đã bắt đầu bàn cách chia chiến lợi phẩm rồi à?

Không đùa nữa!

Cậu quay người bỏ chạy.

Các thiếu niên lập tức đuổi theo.

Thế là trong rừng xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy.

Một thiếu niên chạy bán sống bán chết ở phía trước, tám người điên cuồng đuổi theo không rời ở phía sau.

"Đã bảo ngươi sớm, ngươi lại không chạy nhanh lên, thấy chưa! Vừa rồi gã kia đã rút tên ra, chuẩn bị bắn ngươi rồi kìa."

Đại Khô Lâu nửa trách móc, nửa nhắc nhở.

"Bắn ta? Hắn nghĩ hay thật!"

Thẩm Dạ hừ một tiếng.

Thực ra thời khắc này tương đối then chốt.

Cậu quay đầu lại ước chừng tốc độ của mọi người, lấy điểm thuộc tính tự do ra nhưng tạm thời chưa dùng.

Cứ như vậy, hoàn toàn không cần giả vờ cũng chẳng cần che giấu.

Tốc độ mà cậu thể hiện ra chính là tốc độ khi đã dốc toàn lực để chạy.

Sẽ không cao hơn.

Sẽ chỉ dần dần giảm xuống theo thời gian và sự tiêu hao thể lực.

"Nhanh lên!"

"Nó không trụ được bao lâu nữa đâu!"

"Lên nào!"

Người phía sau lớn tiếng la hét.

Thẩm Dạ đột nhiên di chuyển, tách ra thành bảy tám ảo ảnh tựa dòng nước.

Vút!

Mũi tên sượt qua người, vẽ một đường vòng cung giữa không trung rồi tăng tốc bay ngược trở lại.

Mũi tên quay vòng?

Thẩm Dạ giật mình, thân hình lại lần nữa lóe lên mấy ảo ảnh.

Nguy hiểm thật!

May mà lúc này Nhanh nhẹn đã tăng lên 16.1, lại thi triển thân pháp Lưu Nguyệt, nguy hiểm lắm mới né được mũi tên này.

Ngay khoảnh khắc mũi tên lướt qua người, Thẩm Dạ vung ra một chưởng.

Lôi Chấn!

Cuối cùng, mũi tên cũng bị một chưởng đánh gãy, rơi xuống đất.

"Dám làm gãy mũi tên do nhà ta cung phụng, ngươi đáng chết!"

Thiếu niên kia giận dữ nói.

Sắc mặt Thẩm Dạ bình tĩnh, lại tăng tốc, bay về phía trước.

Tám tên con em thế gia.

Một đứa có Pháp Giới Chi Xà, một đứa có Truy Tung Tiễn.

Còn sáu đứa còn lại thì sao?

Phải nghĩ cách đối phó bọn chúng.

Khoảng nửa giờ sau.

Hai bên một trước một sau, ngươi đuổi ta chạy, đều không hề giảm tốc độ.

Thẩm Dạ có chút mệt.

"Này, chừa chút sức mà chiến đấu chứ." Đại Khô Lâu lo lắng nói.

"Không sao."

Thẩm Dạ quay đầu nhìn lại.

Tám người, không thiếu một ai, bám sát ngay sau lưng cậu.

Tên con em thế gia cầm cung tên kia mấy lần giương cung, đều vì khoảng cách không đủ mà đành phải hạ xuống.

Thể lực...

Thể lực của mọi người đều đã tiêu hao không ít.

Thẩm Dạ khẽ động tâm niệm.

Ánh sáng mờ ảo tụ lại, hóa thành từng hàng chữ nhỏ trong không trung:

"Do chạy liên tục, Lực lượng dự trữ của cơ thể đã tiêu hao không ít, hiện chỉ còn 1.1."

"Bạn đã đầu tư 3 điểm thuộc tính vào Lực lượng."

"Lực lượng của cơ thể đã hồi phục đến 4.1."

"Số điểm thuộc tính tự do còn lại: 7."

Cơ thể lại tràn đầy sức mạnh, thể lực trở nên dồi dào, hai chân sải bước rộng hơn, lao nhanh về phía trước.

Lại chạy thêm khoảng mười mấy phút.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc mày có phải người không vậy!"

Phía sau truyền đến tiếng gầm gào cuồng loạn.

"Đuổi còn không kịp mà cũng đòi giết tao à? Một lũ rác rưởi!"

Thẩm Dạ không quay đầu lại mà hét lớn.

Những người kia không nói tiếng nào.

Dồn hết sức bình sinh mà đuổi.

Tiếp tục đuổi.

Tiếp tục chạy.

Mười mấy phút nữa trôi qua.

"Thẩm Dạ chết tiệt, có giỏi thì... có giỏi thì... ngươi dừng lại!"

Lần này tiếng hét mang theo hơi thở hổn hển, giống như cái ống bễ cũ nát lâu ngày không sửa, kêu kèn kẹt.

"Có gan thì đuổi theo đây!"

Thẩm Dạ hét lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Sâu trong bầu trời truyền đến tiếng ù ù, một mảng trắng xóa lấp lánh ánh sáng đang rơi xuống mặt đất.

Cộp.

Một vật lạnh lẽo, hình bầu dục rơi xuống trước mặt Thẩm Dạ.

Mưa đá!

Thẩm Dạ giật mình.

Cái gọi là "sinh tồn nơi hoang dã" tuyệt đối không đơn giản như vậy, chắc chắn có đủ loại thử thách.

Cậu không chút do dự ném hai điểm thuộc tính tự do vào Nhanh nhẹn.

Nghĩ một lát, cậu lại ném thêm hai điểm thuộc tính tự do cho Lực lượng.

Cứ như vậy, thể lực dồi dào, độ nhanh nhẹn cũng rất cao, cộng thêm nơi này dù sao cũng là rừng rậm, rất nhiều hạt mưa đá bị cây cối chặn lại, khiến việc né tránh trở nên khả thi.

Một dòng chữ nhỏ mờ ảo hiện ra:

"Bạn đã dùng hết điểm thuộc tính tự do, cần nghỉ ngơi để dần hồi phục về 10 điểm."

Có hề gì!

Điểm thuộc tính tự do chính là để dùng!

Thẩm Dạ thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, lại tu mấy ngụm nước khoáng, trong lòng có một cảm giác sảng khoái tột độ.

Cuộc chạy marathon lần này đúng là khiến người ta thỏa mãn.

Mồ hôi cũng đã đổ, calo cũng đã đốt, không chỉ tiện thể giảm béo, mà còn dắt mũi kẻ địch một vòng.

Chân cậu không ngừng, liên tục phóng đi trong bụi rậm.

Tám tên con em thế gia nghiến răng khổ sở truy đuổi.

"Ái da!"

Một tên con em thế gia đột nhiên kêu lên.

Không cần nghĩ cũng biết là bị mưa đá đập trúng.

Mưa.

Càng lúc càng lớn.

Toàn bộ thế giới dường như đang bị mưa đá tấn công.

Thẩm Dạ cũng sắp không thể né tránh nổi.

Quay đầu nhìn lại, những tên con em thế gia kia cũng dần dừng lại, bắt đầu đề phòng mưa đá trên trời.

Mặc dù bốn phía đều là cây cối, nhưng cũng sắp không chịu nổi trận mưa đá cỡ này.

Thậm chí cây lớn cũng bắt đầu đổ rạp.

Quả thực là một trận thiên tai kinh hoàng!

Làm sao bây giờ?

"Rút lui! Rút lui trước, tìm chỗ trú ẩn để tránh!"

Thiếu niên cầm cung lớn tiếng hô.

Những người khác nghe theo chỉ thị của hắn, nhao nhao quay đầu chạy ngược lại.

Thẩm Dạ dừng bước.

Cái gì?

Các người không đuổi nữa à?

Thế thì sao được!

"Này, các người không phải muốn giết tôi sao, thế này là bỏ cuộc à?"

Thẩm Dạ hét lớn.

Đám con em thế gia cắm đầu chạy trốn, không ai thèm đáp lại cậu.

"Ngươi ngốc à, bọn chúng chạy rồi, ngươi không nhân cơ hội chạy thoát thân đi?"

Đại Khô Lâu không nhịn được kêu lên.

Thẩm Dạ khinh bỉ nói:

"Bọn chúng muốn giết thì đến, muốn tránh mưa đá thì chạy, thế thì còn mặt mũi nào cho tôi?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Đại Khô Lâu câm nín.

"Không chết không ngừng!"

Thẩm Dạ xoay người, đuổi theo đám thiếu niên đang chạy trốn.

Cậu đột ngột dồn toàn bộ điểm thuộc tính vào Nhanh nhẹn.

Ba bước.

Hai bước.

Thân hình lóe lên, xuyên qua khoảng cách mấy chục mét, chui vào trong bóng của một thiếu niên.

Vừa rồi gã con em thế gia này đuổi hăng nhất, giờ quay đầu chạy, tất nhiên là tụt lại sau cùng.

Phập.

Màn Đêm xuyên qua ngực.

Thiếu niên sững sờ, dừng bước, cúi đầu nhìn thanh kiếm trên ngực mình.

"Ta là hậu duệ thế gia, ngươi... ngươi dám..."

Hắn dường như không thể chấp nhận được sự thật này.

"Dám giết ngươi." Thẩm Dạ nói nốt hộ hắn, tiện tay đánh ra một chưởng.

Thiếu niên ngã xuống đất, bất động.

Người đầu tiên!

Không đúng!

Lúc đám người này tham gia, trên người đều có rất nhiều đồ vật át chủ bài.

Vậy rốt cuộc hắn đã chết hẳn chưa?

Lỡ mình vừa đi, hắn lại đứng dậy chạy mất, chẳng phải là công cốc sao?

"Này, ngươi chết chưa?"

Thẩm Dạ không chắc chắn hỏi.

"Chết rồi." Cái xác trả lời.

"Chết là tốt rồi." Thẩm Dạ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đuổi về phía trước...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play