Mình vừa đến đã nhận được đánh giá của kẻ chết chìm kia.
Chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết?
Mẹ nó, nó dựa vào cái gì mà dám khẳng định mình sẽ chết chứ!
"Thẩm Dạ."
"A? Hả?"
Tiêu Mộng Ngư chậm rãi tháo trường kiếm sau lưng xuống, cất lời:
"Tạm gác chuyện thi trung học sang một bên, ta đến chỉ điểm cho ngươi một chút."
"Chỉ điểm?" Thẩm Dạ tò mò hỏi.
"Ta đoán tập đoàn Võ Đạo Nhân Gian sẽ sớm nói cho ngươi biết về Ngộ tính và Độ Cộng hưởng, chuyện này không cần quan tâm."
"Về chuyện ba trường cấp ba hàng đầu, họ cũng sẽ có chuyên gia giải thích cho ngươi."
Tiêu Mộng Ngư đặt trường kiếm xuống sàn, bắt đầu khởi động tay chân:
"Nhưng trước khi ngươi thi đỗ, ta không chắc họ sẽ cho ngươi công pháp gì, tóm lại, phẩm chất chắc chắn không bằng của thế gia chúng ta."
"Ta có thể cho ngươi công pháp tốt hơn."
Lời còn chưa dứt, nàng đã giơ hai tay, nắm ngón tay thành quyền, nhanh như điện xẹt lao về phía Thẩm Dạ.
Thẩm Dạ không kịp phòng bị, chỉ có thể liên tục lùi về sau.
Nào ngờ Tiêu Mộng Ngư không thật sự muốn đánh hắn, mà chỉ thi triển một mạch ba mươi sáu chiêu quyền pháp ngay trước mặt hắn.
"Nhất Tự Xung Quyền, tổng cộng ba mươi sáu chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều tấn công vào yếu hại của địch, vừa nhanh vừa sắc bén, là một môn quyền pháp hiếm có."
"Đây là quyền pháp do tổ tiên Lạc gia chúng ta truyền lại, ngươi có muốn học không?"
Động tác của nàng dứt khoát mà gọn gàng, mỗi quyền đánh ra đều xé gió kêu vù vù.
Thẩm Dạ mừng như điên.
Tuyệt vời, mình vẫn luôn đau đầu vì không có phương thức tấn công nào.
Lần này học được quyền pháp, chẳng phải là có thể phản kích trong một vài tình huống sao?
Thế nhưng…
"Ngươi truyền quyền pháp của Lạc gia cho ta, liệu có ảnh hưởng gì đến ngươi không?"
Hắn lo lắng hỏi.
Tiêu Mộng Ngư giật mình, lẳng lặng nhìn hắn một lúc rồi mới lên tiếng:
"Quyền phổ của thế gia chúng ta mà tung ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ điên cuồng tranh đoạt, ngươi còn rảnh rỗi lo cho ta à?"
"Muốn lấy thì cũng phải có đạo lý chứ, ta trước nay không thích gây phiền phức cho người khác." Thẩm Dạ nhún vai nói.
Ánh mắt Tiêu Mộng Ngư khẽ lay động, giấu đi một tia ấm áp, nhẹ giọng nói:
"Không sao, không phiền phức."
Hôm qua nếu không có ngươi, ta đã bị kẻ kia ăn thịt rồi.
"Quyền pháp biểu diễn đến đây thôi, ngươi cân nhắc xem có muốn học nó không."
Nàng lại đưa tay ra, khẽ vẫy từ xa.
Chỉ nghe "keng" một tiếng, trường kiếm tuốt khỏi vỏ, rơi vào tay nàng.
Thẩm Dạ thấy hoa cả mắt.
Trường kiếm múa lên như ảo ảnh, liên tục chém vào hư không, tạo ra một trận cuồng phong suýt nữa thổi bay cả người hắn.
Giây tiếp theo.
Kiếm đã kề trên cổ hắn.
"Hình như ngươi lại lợi hại hơn rồi..." Thẩm Dạ không nhịn được nói.
"Ta đột phá rồi," Tiêu Mộng Ngư vuốt cằm nói, "Đây là Lăng Ba kiếm pháp của Lạc gia chúng ta, ngươi có muốn học không?"
"Muốn, nhưng ta không có kiếm." Thẩm Dạ nói.
"Sao ta lại quên mất," Tiêu Mộng Ngư có vẻ hơi chán nản, "Biết thế lúc đến ta đã trộm một thanh trong nhà mang theo rồi, giờ thì hơi muộn, về lại một chuyến sẽ gây chú ý, không tiện ra tay..."
Thẩm Dạ nhướng mày.
Trộm một thanh?
Tỷ à, cái này không trộm được đâu.
Lỡ như người nhà tỷ phát hiện bảo kiếm trên người ta rồi muốn giết ta thì phải làm sao?
Có lẽ nhận ra sự thay đổi trong vẻ mặt Thẩm Dạ, Tiêu Mộng Ngư dùng kiếm vỗ nhẹ lên vai hắn, trấn an:
"Không sao, mọi chuyện có ta lo."
Nàng thu trường kiếm lại, nói tiếp:
"Kiếm pháp bỏ qua đi, vì phải có một thanh kiếm tốt mới phát huy được uy lực của nó."
"Tiếp theo ta sẽ biểu diễn cho ngươi Hồng Thối, Thất Sát Thủ Đao, Lôi Chưởng, và mười sáu đường cận chiến đoản đả, ngươi xem có muốn học không."
"Chờ đã!" Thẩm Dạ đột nhiên nói.
"Hửm?" Tiêu Mộng Ngư vừa bày xong tư thế, đang định tung cước thì nghe vậy liền khó hiểu nhìn hắn.
"Ngươi vừa nói Lôi Chưởng?" Thẩm Dạ hỏi.
"Đúng vậy, xuất chưởng nhanh như sét đánh, uy lực mạnh như sấm rền, đó chính là Lôi Chưởng. Chỉ có bảy thế gia sở hữu bí kíp chưởng pháp này, Lạc gia chúng ta là một trong số đó." Tiêu Mộng Ngư kiêu hãnh nói.
Lôi Chưởng!
Bên tai Thẩm Dạ dường như lại vang lên thanh âm kia:
"Tiếp theo, ngươi cần tìm cách có được U Ảnh thuật của Vong Linh tộc và Lôi Chưởng của Thú Vương tộc.”
"Tại sao phải có được hai thuật đó?" mình đã hỏi.
"Ta không thể nói, nhưng nếu ngươi thật sự có được chúng, kết hợp với Nguyệt Hạ Lộc Hành và Sương Phong của ngươi, ngươi sẽ tự khắc hiểu ra.” thanh âm kia đáp.
"Ngươi đang quan sát ta mọi lúc à?" mình đã hỏi.
"Cũng không hẳn, phần lớn thời gian ta đều ngủ say, ngươi phải cố lên, nhanh chóng thu thập đủ... ngươi sẽ biết... bí... mật..."
Mình đã tập hợp đủ "Nguyệt Hạ Lộc Hành", "U ảnh", "Sương Phong", có thể thi triển ra "Sương Nguyệt Chấn Thiên" không hoàn chỉnh.
Chỉ còn thiếu "Lôi Chưởng" là đủ bộ!
Nhưng mà!
Nhưng mà, "Lôi Chưởng" mà thanh âm kia nhắc tới là công pháp của thế giới Ác Mộng cơ mà!
Bộ chưởng pháp này của Tiêu Mộng Ngư, khả năng cao chỉ là trùng tên thôi.
"Bộ Lôi Chưởng này có từ đâu?"
Thẩm Dạ không kìm được hỏi dồn.
Tiêu Mộng Ngư bật cười:
"Ngươi vậy mà chưa từng nghe qua đại danh của Lôi Chưởng à? Đây là thứ mà mấy trăm năm trước, tổ tiên của các đại thế gia chúng ta đã phát hiện trong một tòa gác vỡ nát khi khai quật di tích bầu trời Già Lam đấy."
Di tích bầu trời Già Lam...
Hừm.
Luôn có một cảm giác kỳ quái, mơ hồ không rõ.
Tiêu Mộng Ngư nói tiếp:
"Thật ra nếu Ngộ tính không đủ thì rất khó phát huy uy lực thực sự của Lôi Chưởng, luyện bao lâu cũng vô dụng."
"Ta cũng chỉ học vẹt, ghi nhớ chiêu thức và yếu quyết của nó trong lòng thôi."
Nàng buông hai tay, hóa quyền thành chưởng, một lần nữa bày ra tư thế.
"Ta đánh một lần cho ngươi xem."
Thẩm Dạ lập tức gạt bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần quan sát.
Nhưng trong lòng lại không kìm được mà nảy ra một ý nghĩ:
Lỡ như.
Chỉ là lỡ như thôi…
Nếu như Lôi Chưởng này chính là Lôi Chưởng kia, chẳng phải là đã bổ sung đủ cho bí mật mà thanh âm kia nói tới sao?
Chỉ thấy Tiêu Mộng Ngư vừa vung chưởng ra chiêu, vừa quát:
"Nhớ kỹ, ngươi phải tập trung cao độ, không được suy nghĩ vẩn vơ mà quan sát chưởng pháp của ta, như vậy mới có thể vận dụng toàn bộ Ngộ tính của ngươi."
Ngộ tính.
Đúng, mình cần ngộ tính...
Thẩm Dạ không chút do dự cộng hết mười điểm thuộc tính vào "Ngộ tính".
Từng hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt lập tức hiện ra:
"Vì ngài chưa từng khai phá hay rèn luyện ngộ tính, nên ngài chỉ có điểm ngộ tính cơ bản ban đầu."
"Ngộ tính của ngài là 1."
"Ngài đã cộng điểm thuộc tính."
"Tổng giá trị ngộ tính hiện tại là: 1 + 10 = 11."
Mười một điểm ngộ tính.
Có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu?
Thẩm Dạ dán mắt vào Tiêu Mộng Ngư, nhìn nàng vừa giảng giải yếu quyết, vừa thi triển Lôi Chưởng một lần.
Tiêu Mộng Ngư thu chưởng, đi tới nói: "Thế nào? Có chút ấn tượng đại khái nào không?"
Thẩm Dạ im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói:
"Bộ chưởng pháp này cũng không lợi hại lắm, đúng không?"
"Sao lại gọi là không lợi hại lắm," Tiêu Mộng Ngư nói, "người bình thường học được nó là có thể ra ngoài tìm việc, cả đời mua nhà mua xe, lấy vợ sinh con, cơm ăn áo mặc không phải lo."
"Vậy sao ngươi lại đánh tùy tiện như thế, còn đánh sai một chưởng?" Thẩm Dạ nói.
Tiêu Mộng Ngư ngẩn người, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm.
"Đây là lần đầu tiên ngươi thấy Lôi Chưởng, đúng không?" nàng hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Dạ nói.
"Chưởng nào sai?" nàng hỏi lại.
"Ngươi vừa nói rõ ràng chưởng này vận dụng khí huyết của Đốc mạch, Xung mạch, Đái mạch, cùng với sự chuyển đổi của mười hai chính kinh, hợp nhất toàn thân ý niệm tại khớp xương bàn tay trái, dùng lực quất để dẫn sấm sét Thái Thượng qua chữ thứ năm của chú diệt tà để phá địch, nhưng ngươi xem…"
"Một chưởng này của ngươi đúng là dùng lực quất, nhưng lực lại rơi vào khớp cổ tay, chứ không phải khớp xương bàn tay."
Thẩm Dạ bắt chước nàng đánh ra một chưởng.
Đáng kinh ngạc là tư thế, động tác chưởng pháp của hai người không khác nhau chút nào!
Thẩm Dạ lại điều chỉnh tư thế nói: "Chính xác phải là thế này, đúng không?"
Hắn toàn thân rung lên, vung một chưởng vào hư không, phát ra một tiếng sấm trầm đục.
Lôi Chưởng!
Ngay cả Tiêu Mộng Ngư vừa rồi cũng không đánh ra được hiệu quả này.
Tiêu Mộng Ngư nín thở, trong đôi mắt không khỏi ánh lên vẻ tán thưởng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Ngươi có thể theo kịp lời giảng của ta, còn phát hiện ra vấn đề, xem ra ngộ tính quả thật không tệ. Trước đây từng rèn luyện năng lực lĩnh ngộ và minh tưởng chưa?"
"Chưa." Thẩm Dạ nói.
"Thật ra ta có pháp môn quan tưởng gia truyền, nhưng không thể dạy ngươi, vì tương lai ngươi phải học pháp môn quan tưởng của ba trường cấp ba hàng đầu. Một khi học lẫn lộn sẽ rất phiền phức." Tiêu Mộng Ngư nói.
"Có thể hiểu được." Thẩm Dạ gật đầu.
Giọng điệu của Tiêu Mộng Ngư trở nên hoạt bát hơn một chút, nói nhanh:
"Sở trường của ta là kiếm thuật, chưa từng học chưởng pháp. Vừa rồi ta biểu diễn cho ngươi xem là vì sợ ngộ tính của ngươi không đủ, nên lúc ở sân bay chờ ngươi đã xem tạm qua mấy loại công pháp này."
"Giờ thì tự ngươi xem đi."
Nàng rút từ trong túi ra một cuốn sổ mỏng đưa cho Thẩm Dạ.
Đó chính là «Lôi Chưởng Yếu Quyết».
Dưới cái nhìn của Thẩm Dạ, một dòng chữ nhỏ ánh sáng nhạt hiện ra bên cạnh cuốn sổ:
"Phẩm chất: Màu xanh lá."
Màu xanh lá đại biểu cho ưu tú.
Tiêu Mộng Ngư vậy mà lại trực tiếp cho mình một bản công pháp phẩm chất màu xanh lá!
Cô nương này cũng tốt thật.
Thẩm Dạ như nhặt được của quý, nhận lấy cuốn sổ liền lật ra xem.
Tiêu Mộng Ngư thì đi sang một bên, ôm lấy trường kiếm, đứng yên bất động.
Nàng nhắm mắt lại, dường như đã xuất thần.
Nhưng thanh kiếm trong lòng nàng lại không ngừng rung lên khe khẽ.
Cũng không biết nàng đang luyện công pháp gì.
Thẩm Dạ liếc qua rồi không chú ý đến nàng nữa, mà chuyên tâm đọc hiểu «Lôi Chưởng Yếu Quyết» một lần.
Lúc hắn đọc, mấy hàng chữ nhỏ ánh sáng nhạt lặng lẽ hiện ra:
"Lĩnh ngộ «Lôi Chưởng Yếu Quyết» đến giai đoạn sơ thông, cần 5 điểm ngộ tính;"
"Đến giai đoạn tiểu thành, cần 9 điểm ngộ tính;"
"Đến giai đoạn đại thành, cần 12 điểm ngộ tính;"
"Đến giai đoạn đăng phong tạo cực, cần 15 điểm ngộ tính."
Thì ra "Ngộ tính" là để làm việc này…