Cái... gì...

Triệu Dĩ Băng đứng sững tại chỗ, nhấn mở thông báo của cảnh sát.

Lướt nhanh qua thông báo, một cơn tức giận khó tả dâng lên trong lòng nàng.

"Có bằng chứng cho thấy nam sinh kia là phòng vệ chính đáng? Không, mình không tin! Tại sao lại không công bố ra chứ!"

"Phải rồi, còn trường học nữa... trường học nói sao?"

Nàng lại nhấn mở trang chủ của trường.

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện dải băng màu bay tán loạn cùng tiếng nhạc ăn mừng khua chiêng gõ trống.

Đập vào mắt là dòng chữ đỏ thật lớn ở hàng đầu tiên:

"Chúc mừng học sinh Thẩm Dạ lớp 10 (5) trường ta đã sớm ký hợp đồng với Nhân Gian Võ Đạo tập đoàn! Năm trường cấp ba trọng điểm của tỉnh đã gửi giấy mời nhập học cho cậu ấy!"

Triệu Dĩ Băng như bị một gậy đập vào đầu, chết lặng tại chỗ, hồi lâu không thể phản ứng.

Một bên khác.

Thẩm Dạ vươn vai, ngồi dậy trên chiếc giường lớn mềm mại.

— Một ngày dài đằng đẵng.

Vài phút trước.

Một chị gái thân thiện, hòa nhã đã dẫn Thẩm Dạ đến căn phòng dành riêng cho cậu.

Vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy bình hoa Quân Tử Lan cắm trên bàn.

Trên tường treo vài tác phẩm của các nghệ sĩ.

Trên giá sách là đủ loại manga, cuốn nào cũng mới tinh.

Trong phòng còn có máy chạy bộ và xe đạp tại chỗ, ngoài ban công có một bể bơi dành riêng cho cậu sử dụng.

Mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy sô cô la, phô mai, kẹo hạnh nhân từ khắp nơi trên thế giới, cùng với các món kho hiệu "Thơm Ngào Ngạt", nước dứa và nước nho đông lạnh.

Trên ti vi có một dòng chữ nhỏ đang chạy:

"Chào mừng ngài gia nhập tập đoàn, thưa ngài Thẩm Dạ. Vui lòng nói 'Mở ti vi'."

Thẩm Dạ nói: "Mở ti vi."

Một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp xuất hiện trên màn hình.

Cô đứng bên bờ biển vàng óng với những con sóng xanh biếc, mặc một bộ bikini, nở nụ cười rạng rỡ với ống kính:

"Chào Thẩm Dạ, mình là Hứa Mộc Lâm."

"Đầu tiên, chúc mừng cậu đã gia nhập Nhân Gian Võ Đạo tập đoàn, cậu thật sự quá tuyệt vời!"

"Cậu nhỏ tuổi hơn mình, nên mình sẽ gọi cậu là em trai nhé."

"Em trai, chị muốn cảm ơn em vì đã luôn ủng hộ và yêu mến chị."

"Chị hy vọng em sẽ học tập thật tốt, cố gắng nâng cao thực lực, trở thành một nhân vật lớn thật lợi hại nhé."

"Chị đã chuẩn bị cho em mấy tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc, đã gửi đi rồi, tin rằng em sẽ sớm nhận được thôi."

"Thế giới này rất rộng lớn, đáng để chúng ta cùng nhau nỗ lực."

"Hy vọng sớm được gặp em."

"Nhớ đến xem buổi hòa nhạc của chị nha, nói nhỏ cho em biết này, chị giữ cho em vé hàng đầu đấy!"

Thiếu nữ mỉm cười vẫy tay.

Video kết thúc.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Thẩm Dạ lộ vẻ hơi hoài niệm.

Theo ký ức, Thẩm Dạ của trước kia vô cùng yêu thích nữ minh tinh tên Hứa Mộc Lâm này.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, từ hoa, tranh vẽ đến sách vở, đồ ăn thức uống, sở thích vận động, thậm chí cả nữ minh tinh...

Tất cả đều là những thứ mà thiếu niên Thẩm Dạ trước kia yêu thích.

— Vì một người mới mà tập đoàn lại làm đến mức này.

Thẩm Dạ đi đến bên cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Đây là tầng 105, cậu đang ở trên những tầng mây, quan sát toàn bộ ánh đèn thành phố và vô số vì sao trên trời.

Ai mà không muốn ở trên mây?

Ai mà không muốn cưỡi gió bay thẳng lên trời xanh, để ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ thực sự?

Và có ai lại cam tâm làm một kẻ vô danh tiểu tốt cả đời?

Thẩm Dạ quay đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Bây giờ là bảy giờ tối.

Hôm nay làm một bộ đề thi thử, đến dị giới biểu diễn một màn ảo thuật, trở về tham gia kỳ thi, lại đánh một trận, bị gọi lên đồn cảnh sát rồi suýt bị giết, còn hoàn thành lần đầu tiên "U Ám Đê Ngữ", cuối cùng gia nhập Nhân Gian Võ Đạo tập đoàn.

Quả thật có chút mệt mỏi.

Lát nữa tắm nước nóng một cái rồi nghỉ ngơi ngay.

Ánh mắt cậu bỗng trở nên kiên định.

Đúng mười hai giờ đêm nay, mình phải mở cánh cửa đến thế giới Ác Mộng, cố gắng giành được một từ khóa đánh giá tốt nữa.

Nhất định phải mạnh lên!

Kỳ thi nhập học ngày kia, mình tuyệt đối không thể bị loại!

Thời gian trôi qua.

Đêm khuya.

Reng reng reng!

Đồng hồ báo thức vang lên.

Thẩm Dạ rời khỏi chiếc giường lớn mềm mại, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi rửa mặt bằng nước lạnh.

Tinh thần vô cùng sảng khoái.

— Bây giờ có thể đến thế giới khác rồi.

Cậu đưa tay đặt lên vách tường, thầm niệm một tiếng "cửa".

Trên tường quả nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Thẩm Dạ nhìn vào qua ô cửa kính, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy toàn bộ hành lang la liệt những mảnh xương vỡ, vài bộ xương còn nguyên hình cũng chi chít vô số vết nứt.

Một chiếc đầu lâu nằm trên đống xương vụn, đỉnh đầu thủng một lỗ lớn, ngọn Hồn Hỏa leo lét trong hốc mắt như ngọn nến trước gió, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.

"Đại Khô Lâu?"

Thẩm Dạ không nhịn được gọi một tiếng.

Ngọn hồn hỏa trong hốc mắt của chiếc đầu lâu đột nhiên khẽ động.

"Ta sắp chết rồi! Cứu ta!"

Nó nói lớn bằng giọng điệu gấp gáp.

"Ta... ta không biết chữa trị." Thẩm Dạ nói.

"Loại bảo dược lần trước, ngươi còn không? Nhanh, cho ta thêm mấy viên nữa!" Đại Khô Lâu nói.

Mấy viên?

Một viên cũng không có!

Đó là Bổ Tủy Đan, có tiền cũng không mua được, cha cậu phải về tìm mối quan hệ cũ, tiêu hết tiền tiết kiệm của cả nhà mới lấy được một viên.

"Xin lỗi, trong tay ta không có thứ đó." Thẩm Dạ nói.

Ngọn hồn hỏa trong hốc mắt Đại Khô Lâu lập tức ảm đạm đi.

"Xong rồi, không ngờ ta lại bỏ mạng ở đây, thật là trớ trêu làm sao, ha ha ha ha."

Nó cười ngông cuồng vài tiếng rồi không thèm để ý đến Thẩm Dạ nữa.

Thẩm Dạ lại chìm vào suy tư.

Nếu bộ xương này chết đi, mình có thể an toàn đi qua hành lang, mở cánh cửa đối diện.

Nhưng mà...

Trước đó ở đồn cảnh sát, chính mình đã nhờ vào "U Ám Đê Ngữ" mà nó giao dịch cho mình để cảm ứng được thi thể, từ đó mới cảnh giác, né được sát cơ và cuối cùng phát hiện ra chân tướng.

Đó là một trong ba thiên phú cổ xưa nhất của Vong Linh tộc.

Cho nên...

Tên này hình như... dường như... có lẽ đại khái có thể có chút giá trị.

Thôi được.

Dù sao cũng là một đối tác giao dịch không tồi, hay là thử cứu nó xem sao?

Nhưng phải cứu thế nào đây?

Trong đầu Thẩm Dạ chợt lóe lên một cảnh tượng.

Cậu nhớ ra sau khi Đại Khô Lâu ăn viên canxi, vết nứt trên chân nó đã mờ đi một chút.

Đúng rồi!

Viên canxi!

Không có Bổ Tủy Đan, mình vẫn còn viên canxi mà.

Thẩm Dạ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu đặt hàng trên mạng, miệng nói:

"Cố lên, huynh đệ khô lâu, ta đang nghĩ cách giúp ngươi đây."

"Cách gì?" Đại Khô Lâu nhen nhóm hy vọng.

"Lần trước ngươi đã nếm viên canxi, quên rồi sao?" Thẩm Dạ nói.

Hy vọng của Đại Khô Lâu lập tức tan vỡ, nó chán nản nói: "Thứ đó hiệu quả quá chậm, vô dụng."

Tay Thẩm Dạ dừng lại.

Viên canxi không được sao?

Ừm...

Giang hồ cấp cứu, đúng là không thể trì hoãn, phải mau chóng nghĩ cách mới được!

Có rồi!

Thẩm Dạ chọn dịch vụ hỏi bệnh trực tuyến.

Cậu cẩn thận chọn một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình trực tuyến, đau lòng sử dụng khoản trợ cấp sinh hoạt vừa nhận được.

Bác sĩ chuyên khoa kết nối cuộc gọi.

"Alo? Bệnh nhân hiện tại tình hình thế nào?"

"Gãy xương." Thẩm Dạ nói.

"Bộ phận nào? Đã chụp phim chưa? Mức độ ra sao?" Bác sĩ chuyên khoa hỏi một cách thành thạo.

"Thì..." Thẩm Dạ liếc nhìn qua ô cửa kính, "Hộp sọ thủng một lỗ to bằng cái bát, toàn thân đều nứt toác, nhưng trong mắt vẫn còn le lói một tia lửa hy vọng."

"— Xin hỏi tình huống này có thể dùng thuốc gì?"

Bác sĩ chuyên khoa có thái độ rất tốt: "Ngài đăng ký nhầm khoa rồi, thế này đi, tôi hoàn tiền cho ngài, ngài qua đăng ký khoa tâm thần thử xem?"

Thẩm Dạ vỗ đầu.

Lơ đãng quá!

— Cứ cách một cánh cửa thế này, không biết cứu bộ xương khô kiểu này có giúp mình tăng thêm chút đánh giá nào không.

Mình chỉ mải nghĩ đến chuyện đó nên đã lỡ miệng nói thật.

Nhìn lại màn hình điện thoại, bác sĩ chuyên khoa quả nhiên đã hoàn tiền, còn thật sự giới thiệu mấy vị bác sĩ khoa tâm thần.

Ặc.

Dùng y học của nhân loại để chữa bệnh cho vong linh, đúng là hơi vượt quá giới hạn rồi.

Không còn cách nào khác.

Vẫn phải tự mình ra tay thôi... còn nước còn tát vậy!

Thẩm Dạ không ngừng nhấn điện thoại, chuyển đổi giao diện, bắt đầu đặt hàng.

Hai giờ bốn mươi phút sau.

Cậu mở cánh cửa nối liền thế giới thực và thế giới Ác Mộng.

Trên hành lang âm u, một chiếc bể cá lớn dài hai mét, rộng một mét, cao một mét rưỡi được cậu đẩy vào trong cửa.

Trong bể cá đã chứa đầy nước.

Đầu của Đại Khô Lâu được Thẩm Dạ dùng một cây sào phơi đồ khều lên, nhẹ nhàng đặt vào trong bể cá.

Chiếc đầu lâu lặn ùng ục xuống đáy bể, ngọn hồn hỏa trong hốc mắt lập lòe, quan sát xung quanh theo dòng nước trôi nổi.

Nó có vẻ vô cùng tò mò.

Thẩm Dạ bận rộn một hồi, lúc này mới nghỉ một hơi, ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài cửa uống nước dứa đông lạnh.

— Cậu vẫn chưa vào trong.

Dù sao thì, biểu hiện trong lần đầu tiên vào cửa mỗi ngày sẽ quyết định đẳng cấp của từ khóa đánh giá.

Nếu mình vào trong cửa rồi mới đi tìm bể cá, lỡ như thiếu thứ gì mà lại phải ra ngoài lấy, chẳng phải là hủy luôn từ khóa sao?

Tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến đánh giá từ khóa!

"Thấy chưa? Vì cứu ngươi, ta đã bỏ ra cả vốn liếng đấy." Cậu nói với chiếc đầu lâu trong bể cá.

Giọng của Đại Khô Lâu vang lên bên tai Thẩm Dạ:

"Chuyện gì thế này? Tại sao ta cảm thấy trạng thái của mình được duy trì ổn định rồi?"

Thẩm Dạ mỉm cười:

"Nói nhảm! Ta tiêu sạch tiền rồi, toàn bộ dùng để mua dung dịch uống canxi citrate glucose và viên nang mềm canxi magie, đổ đầy một bể lớn thế này cho ngươi, thế nào cũng phải mạnh hơn là ăn viên canxi chứ."

"Dung dịch uống là cái gì?" Đại Khô Lâu hỏi.

"Ngươi có thể hiểu nó là viên canxi phiên bản Pro Max." Thẩm Dạ nói.

"Cái gì mà còn nước còn tát? Ta không muốn chết!" Đại Khô Lâu hoảng sợ kêu lên.

"Yên tâm, đây là loại viên canxi hiệu quả mạnh hơn." Thẩm Dạ vội vàng an ủi.

Đại Khô Lâu vẫn còn hơi nghi ngờ, hỏi: "Cái bể này rốt cuộc là..."

"Ngươi cứ yên tâm đi — kính sạch sẽ, bộ lọc đáy chuyên nghiệp, một nút làm sạch, pin siêu trâu, tự động tạo sóng, còn có thể bật đèn cho ngươi hát karaoke nữa."

Thẩm Dạ ngồi xổm ngoài cửa, tỉ mỉ ngắm nghía bể cá.

— Năm đó mình thật sự rất muốn nuôi cá, tiếc là mãi vẫn không thực hiện được.

Không ngờ giấc mơ này lại thành hiện thực ở dị giới.

Cậu tiện tay lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, nhấn một cái.

Trong bể cá hiện lên ánh đèn bảy màu biến ảo, sóng nước gợn qua lại.

Một giọng hát quen thuộc, trong trẻo và vui tươi vang lên:

"Ba ba ba ba kêu cái gì? Ba ba ba ba gọi gia gia."

Chiếc đầu lâu lắc lư, trôi nổi, xoay vòng theo dòng nước, trông rất có nhịp điệu.

Thẩm Dạ lại nhấn điều khiển một lần nữa.

Ánh sáng, sóng nước, âm thanh đều biến mất.

"Vừa rồi là ngươi hát à?" Đại Khô Lâu hỏi.

"Để cổ vũ ngươi sớm ngày hồi phục, ta đã tự mình thu âm một đoạn, ta hát thế nào?" Thẩm Dạ hỏi với vẻ mặt mong đợi.

"...Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa." Đại Khô Lâu nói một cách yếu ớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play