Ngu Hạnh không biết nơi này có gì vui, chỉ cảm thấy chen chúc rất khó chịu.
Xung quanh những "người" này trang phục rườm rà, chốc chốc lại có vật gì đó chạm vào người hắn, đau chết đi được, chẳng có gì vui cả.
Hơn nữa, hắn nghe thấy những người này ồn ào vô cùng, không có trình độ giám thưởng chuyên nghiệp, chỉ biết nịnh bợ mà khen một bức tranh kém cỏi cố gắng khắc họa theo hướng đen tối, nào là mỹ nhân ngư, nào là thi thể và thủy tinh lan, máu chảy không đúng hướng, cấu trúc cơ bắp cũng nhìn là thấy sai lầm. Chỉ nhìn nét bút thô ráp của bức tranh, Ngu Hạnh, người vốn có chút theo đuổi nghệ thuật, đã muốn trợn mắt.
Dòng người tiếp tục tiến lên, hắn và Triệu Nhất Tửu bị đẩy về phía trước.
Tạm thời không ai chú ý tới hai kẻ lùn trà trộn vào trong đám đông, bởi vì những người thưởng lãm xung quanh đều cuồng nhiệt, phảng phất trên thế giới này, ngoài những bức họa kia ra, không có thứ gì khác có thể hấp dẫn bọn họ.
Ngu Hạnh quay đầu, nhìn Quỷ Tửu đang mỉm cười nhếch mép, không ngừng quan sát biểu cảm của hắn, mí mắt giật giật nói: "Đây là phó bản bình thường của viện bảo tàng mỹ thuật bắt đầu sao? Ngay cả cửa chính cũng không cho ta đi?"
"Đúng vậy, ta cũng không làm tiểu xảo gì." Triệu Nhất Tửu vì không muốn tách khỏi hắn, gần như bám chặt lấy người hắn bằng cả hai tay, một luồng khí lạnh tỏa ra, khiến Ngu Hạnh lại run rẩy. "Đây là viện bảo tàng mỹ thuật ta đi ngang qua trước đây, bên ngoài quán có dán một tấm bố cáo, tuyên truyền một buổi triển lãm tranh do người phụ trách viện bảo tàng tổ chức. Ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích, nên đã chọn nơi này, chỉ là..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play