Không biết có phải Ngu Hạnh ảo giác hay không, Diệp Đình khi nói câu nói này biểu hiện ra sự vui mừng, giống như không chỉ là kiểu vui mừng khi ép buộc đại ca "quay đầu là bờ", mà còn mang theo chút "cười trên nỗi đau của người khác" khó nhận ra.
Ngu Hạnh ngước mắt nhìn Diệp Đình thêm một lát, tiếp nhận thứ Diệp Đình mang tới cho hắn, tâm trí hắn xoay vòng, đưa ra nhiều khả năng khác nhau.
Có một điểm hắn luôn không xem nhẹ, đại ca sau khi chơi trò chơi kinh dị thì nghiện, mỗi ngày đều tái diễn cái chết trong trò chơi, dường như chỉ muốn một lòng thông quan, nhưng...
Ngay từ đầu chiếc máy trò chơi này vốn dĩ nằm trong tay Diệp Đình, và cũng là Diệp Đình chơi trước cái trò chơi kinh dị mà hắn còn chưa biết nội dung đó.
Nếu nhìn như vậy, thật ra người đáng lẽ phải chịu ảnh hưởng nhất chính là Diệp Đình không phải sao?
Nàng hiện tại như thế này, khiến Ngu Hạnh không thể không hoài nghi – nhiều ngày như vậy phản đối đại ca chơi đùa, rốt cuộc là Diệp Đình với tư cách muội muội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hay là nàng cảm thấy chính mình có thứ gì đó đang bị cướp đoạt?
Điều này liên quan đến tính chất của trò chơi kinh dị, nếu trò chơi kinh dị này có ích lợi cho lũ quỷ vật, thì Diệp Đình và Diệp Minh liền có khả năng tranh đoạt lẫn nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT