Kỳ thật, vừa nghe đến trang giấy dính máu nhắc đến người què, Ngu Hạnh liền biết kẻ trộm đồ này là ai.
Lúc trước hắn, thế nhưng đã cướp được một cái túi hồ sơ chứa dữ liệu bệnh nhân từ tay hai con quỷ quái áo khoác trắng một mắt trong phòng trị liệu kia. Trước khi hắn giấu túi hồ sơ vào giữa những đóa hoa quỷ dị ở lầu hai, hắn đã lật xem qua những dữ liệu đó và ghi nhớ toàn bộ bằng ký ức tức thời.
Ký ức tức thời ghi nhớ nhanh, quên cũng nhanh, bất quá nhanh chậm là tùy người. Đối với Ngu Hạnh mà nói, cho dù thuộc về ký ức dễ quên, chỉ cần hắn chuyên tâm ghi nhớ, cũng có thể đảm bảo trong vòng sáu tiếng không sai sót.
Trong căn bệnh viện này, bất kể là vì bệnh tật gì mà được đưa vào, cũng có mấy người thích trộm cắp.
Có người là mắc chứng nghiện trộm cắp, không trộm đồ thì sẽ vô cùng khó chịu. Có một người là người có sở thích luyến vật — thích những thứ quý giá của người khác. Lại có một người, là sinh ra ảo giác, cho rằng mình là một đại đạo giang hồ, chỉ có trộm đồ mới có thể chứng minh giá trị của hắn.
Bởi vì ba người này thực sự quá đặc sắc, nhất là người cuối cùng, câu nói "Hắn khăng khăng mình là xuyên không từ cổ đại tới, hắn nhất định phải trộm được một thứ không thể nào có được để chứng minh điều này" được ghi lại trong hồ sơ, giống như một sự chế giễu.
Vì những yếu tố này, khi Ngu Hạnh biết con quỷ vật trong phòng bệnh mà Triệu Mưu đã đánh dấu không có bằng chứng chứng minh nó bị bệnh, mà cần bọn họ tìm ra bằng chứng nó không bệnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là có kẻ ăn cắp đã trộm mất bằng chứng. Nếu không, với sự tỉ mỉ của Triệu Mưu, không thể có chuyện đồ vật đặc biệt ngay trước mắt mà hắn lại không tìm thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT