Nói là đầu người, cũng không hoàn toàn đúng, nói đúng hơn, nó hẳn là một cái đầu lâu.
Đầu lâu cũng không phải xương cốt người, nó lóe lên ánh sáng kim loại lộng lẫy, vô số hoa văn khắc phủ kín trên đó, tà dị lại tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Đương nhiên, chủ nhân của tác phẩm nghệ thuật này thoạt nhìn cũng không quá trân trọng nó. Ngu Hạnh vừa liếc nhìn một cái, cái đầu người kia đã sắp dán lên mặt hắn, đầu lâu há miệng, trong miệng như phát ra tiếng gào thét câm lặng.
Hắn vô thức dùng mu bàn tay ngăn lại một chút, tiện tay hất bay cái đầu lâu ra ngoài. Trong mắt Carlos, người vừa đến sau cùng, chính là có một vật thể hình cầu bay tới trong không trung, bị Ngu Hạnh một bàn tay thay đổi quỹ đạo bay, đâm vào vách đá.
Trong nháy mắt, dù là ba người Ngu Hạnh hay là đàn dơi bay lượn trên không, cùng với người bị dơi tấn công, đều yên lặng hẳn. Chỉ có cái đầu lâu lăn xuống từ vách đá, lộc cộc lăn về hướng nó bay tới.
"Chậc, thiếu hiệp thân thủ thật tốt." Sau một khắc, một giọng nói có chút vô sỉ vang lên. Ngu Hạnh ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy giữa đàn dơi, một nam nhân dùng quần áo dày bao bọc kín mít bản thân, như nhìn thấy cứu tinh mà nhìn họ: "Mặc kệ các vị đến từ đâu, gặp gỡ nhau cũng là có duyên, cứu một mạng người thì sao?"
Trong lúc nói chuyện, đàn dơi cũng kịp phản ứng, một số bỏ qua việc tấn công nam nhân kia, nhào về phía ba người Ngu Hạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT