Chó về chó, Ngu Hạnh vẫn hành động như cũ, khiến hắn trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi nguy hiểm của trận lụa đỏ.
Muốn tiếp cận hỷ phòng bên kia, trận lụa đỏ là không cách nào vòng qua. Mặc dù cảnh tượng này nhìn qua chính là bút tích của đại sư, quỷ hồn Lưu Tuyết không thể nào thông đồng làm bậy với đại sư, nhưng nếu đại sư tính toán đến sự hung tính và việc nàng mất đi lý trí sau khi chết, rất dễ dàng có thể lợi dụng oán hận của nàng, để nàng trở thành một vệ binh tự nhiên trước thời điểm bái đường.
Nếu có kẻ hạ nhân không biết điều nào chạy loạn đến, e rằng chưa kịp đến hỷ phòng đã bị từng sợi tơ lụa tưởng chừng mềm mại lộng lẫy kia siết chặt mà giết chết.
Thế nhưng ngược lại, quỷ hồn quả thực rất dễ bị cảm xúc chi phối. Đại sư có thể tùy tiện khơi dậy sự phẫn nộ và oán hận của Lưu Tuyết, vậy thì Ngu Hạnh muốn khơi dậy tình yêu và sự dịu dàng trong lòng Lưu Tuyết đối với Tiểu Cận, cũng chắc chắn sẽ không quá khó.
Yêu và hận, vốn là những tình cảm khắc cốt ghi tâm như nhau.
Ngu Hạnh cảm nhận được lụa đỏ lay động càng thêm dịu dàng, hắn đưa tay che đi nửa bên mặt phải hơi nghiêng.
Hắn như thể đang sầu não, đôi mắt hẹp dài đỏ hoe, trông như sắp khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play