Trong làn khói xanh, cảnh tượng xung quanh chẳng biết đã thay đổi vi diệu từ lúc nào. Sau khi Nhiếp Thanh Quỷ hỏi xong, sự thay đổi này đã định hình, chỉ thấy vị trí không gian của hai người và ba con quỷ không còn ở trong nhà vệ sinh nữa, mà là một căn phòng trúc ẩn hiện vẻ thanh nhã.
Sương mù vẫn chưa tan đi, bao phủ mọi thứ trong sự mông lung, nhưng không biết có gì trong làn sương mù đó, sự không rõ ràng này khiến người ta cảm thấy bất an.
Ngu Hạnh nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi cực kỳ không khách khí ngồi phịch xuống chiếc ghế trúc phía sau: "Ngươi đã nói rồi, ngươi còn chưa tìm ra phương pháp giết ta, vậy ta có gì phải sợ chứ."
Nhiếp Thanh Quỷ mỉm cười nói: "Cũng phải."
Hắn phất tay, cặp song sinh áo đỏ lơ lửng đứng dậy, chiếc áo dài màu đỏ chảy xuống máu, nhưng máu chưa kịp chạm đến mặt đất phòng trúc đã bị một loại lực lượng vô hình làm bốc hơi trong không trung.
"Ta muốn biết, ngươi đã nhìn ra thân phận thật của ta từ lúc nào?" Nhiếp Thanh Quỷ ngồi trên một chiếc ghế trúc khác, dường như rất có hứng thú trò chuyện.
Triệu Nhất Tửu làm như không thấy chiếc ghế trúc bên cạnh, đứng thẳng cứng nhắc, nghe được câu hỏi này thì lặng lẽ vểnh tai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play