edit: lẻmon

___

Hồng Thành, phía Tây khu 3 đến khu 6, trạm nghỉ của cửa khẩu quân sự.

Một tấm bản đồ khu vực được treo trên tường. Hai cô gái cầm trên tay ly cà phê nóng, đang nói chuyện phiếm.

Cô gái tóc ngắn lắc lắc đầu: “Dù gì thì giữa ba người bọn họ cũng chẳng rõ ràng gì cho cam, nhưng mà trong ngày đính hôn của chính em trai mình mà lại gửi vòng hoa trắng, thuê người đến khóc thuê, còn đưa cả di thư cho chú rể… Thật quá đáng mà!”

“Nghe nói mẹ cậu ta còn bị dọa đến ngất xỉu. Thật sự là điên rồi!”

“Chẳng phải mẹ kế của cậu ta vốn là mẹ của đứa em trai kia à? Chắc cũng chẳng bận tâm đến chuyện này đâu ha?”

Hai cô gái vừa nói vừa cười.

Từ Thanh Nhiên vặn nắp bình nước nho, phía dưới nắp có khắc vài chữ "tăng khả năng phụ hồi MT".

Vừa chuẩn bị uống, cậu bỗng phát hiện trên mu bàn tay trái mình xuất hiện một dấu ấn màu lam.

Dấu ấn cỡ ngón cái, hoa văn uốn lượn như nước chảy mà lại giống ngọn lửa.

“Thế kết quả sao rồi? Từ Thanh Nhiên… thực sự là tự sát à?”

“Ai biết được? Lễ đính hôn xong cả rồi, trên mạng cũng chẳng thấy cập nhật tin tức tiếp theo gì.”

Cô gái tóc ngắn nói, rồi thì thào thêm một câu: “Biết đâu Từ gia cũng chẳng buồn tìm nữa. Còn ước gì cậu ta thật sự chết ngoài kia để khỏi phải nhặt xác nữa đó…”

Người bạn đi cùng kinh ngạc: “Quá đáng thế luôn á? Dù sao thì cũng là cha con ruột thịt mà!”

Cô gái nọ hạ thấp giọng hơn nữa. Từ Thanh Nhiên phải chăm chú lắng nghe mới nghe rõ những lời ấy.

“Từ gia và Thích gia từng định liên hôn nhưng suýt thì sụp đổ. Hiện giờ phần lớn tài sản của Từ gia đều là từ phía Thích gia trước đây gộp lại mà thành. Tuy Thích gia giờ đã không còn trong tầng lớp thượng lưu, nhưng nghe nói mẹ ruột của đại thiếu gia lúc sinh thời để lại một khoản tài sản khổng lồ đứng tên câu ta.”

“Bà ấy lập di chúc, toàn bộ tài sản đều để lại cho con trai, chỉ cần đến 22 tuổi là được kế thừa. Ba cậu ta hiện tại chỉ là người thay mặt quản lý tạm thời mà thôi.”

“Cậu nghĩ xem, nếu cậu là ba cậu ta, sẽ dễ dàng trả lại tài sản, bao gồm cả quyền kiểm soát doanh nghiệp không?”

“Chậc, âm mưu kiểu này nghe rợn cả người…”

Hai người họ trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trạm nghỉ vang lên tín hiệu sắp xuất phát, mới vội vã uống nốt cà phê. Họ ném ly giấy vào thùng rác tự động bên cạnh tấm kính, rồi đi ngang qua bên cạnh Từ Thanh Nhiên, tiện thể liếc nhìn một cái.

Sau đó lại rì rầm thì thào, giọng điệu đầy phấn khích: “Trời ơi, đẹp trai quá đi!”

“Hiểu mà hiểu mà, kiểu đẹp có chút bệnh tật ấy!”

“Ha ha, nếu Từ đại thiếu mà đẹp trai như thế thật, tớ cũng không ngại đau lòng thay cho cậu ta đâu. Dù gì thì vị hôn thê của em trai cậu ta lại là bạn trai cũ mà cậu ta từng yêu nhiều năm như vậy…”

Không khí trạm nghỉ trở nên căng thẳng theo từng tiếng đếm ngược của thiết bị báo hiệu.

Dòng người phía trước đổi một lượt rồi lại một lượt.

Từ Thanh Nhiên chậm rãi uống ngụm nước, trong lòng thầm hỏi hệ thống:

“Thì ra ‘tôi’… thật sự là loại người như mấy cô gái kia nói sao?”

Nghe ra thì đúng là điên thật.

Hệ thống đáp lại: “Cũng không phải đâu.”

“Nguyên thân ngoài việc không thích mẹ kế và em trai sau khi họ xuất hiện, thì thật ra là một người rất đơn thuần và lương thiện. Cậu ấy thực sự rất yêu thanh mai trúc mã của mình. Khi liên quan đến người đó, đúng là có phần kích động và mất lý trí thật, nhưng không đến mức làm ra mấy chuyện điên rồ như thế kia đâu.”

“Nhiều lắm chỉ là ăn nói vụng về, không giỏi biểu đạt cảm xúc, hơi có chút làm màu, và hay khóc thôi.”

Từ Thanh Nhiên nghe xong lời hệ thống, trong lòng có chút thất vọng.

Hệ thống không để ý đến phản ứng ấy, tiếp tục nói: “Những chuyện náo loạn trong lễ đính hôn hôm nay đều là do em trai ngài Từ Thanh An tự biên tự diễn mà ra. Mục đích là để hủy hoại thanh danh của nguyên chủ, khiến bạn bè thân thích, cả phía Lục gia cũng có ấn tượng xấu với cậu.”

Từ Thanh Nhiên cười nhạt: “Vậy chẳng phải tốt à? Ai muốn dây vào tao đều bị dọa sợ hết rồi, thế giới cũng sẽ yên tĩnh hơn.”

Hệ thống: “…”

May mà lễ đính hôn đã kết thúc, chứ nếu kéo dài thêm, nó sợ ký chủ nhà mình thật sự sẽ trực tiếp đi phá đám mất.

---

Khi uống hết chai nước, chỉ số MT hiển thị trên đồng hồ của Từ Thanh Nhiên cũng đã khôi phục khoảng 30%. 

Cậu ném chai rỗng vào thùng tái chế rồi tiếp tục "về nhà" dù nơi đó nghe thế nào cũng chẳng giống một mái ấm hoan nghênh cậu trở về.

Trên xe, Từ Thanh Nhiên lấy tay chà xát lên vết ấn màu lam trên mu bàn tay.

Không xóa được.

Hệ thống lại nói thêm: “Nguyên chủ và thanh mai trúc mã vốn là một đôi. Chính là cái tên em trai trà xanh kia xen vào, chia rẽ họ. Thậm chí vào sinh nhật năm 19 tuổi của nguyên chủ, trúc mã bị cậu ta gài bẫy, ‘không cẩn thận’ ngủ với cậu ta! Ghê tởm thật!”

Từ Thanh Nhiên buông hai tay giao nhau, tạm thời không để ý đến cái dấu ấn kỳ lạ ấy nữa.

“Cái gì mà ‘không cẩn thận’? Nói trắng ra, cái người trúc mã kia chẳng qua là không cưỡng lại nổi cám dỗ, quản không nổi trái dưa leo tanh tưởi dưới thân mà thôi. Người thực sự say rượu, không thể làm ra loại chuyện như thế.”

Chiếc phi hành khí nhanh chóng khởi động, phóng vào bóng đêm.

---

Hồng Thành, khu trung tâm số 1

Những tòa nhà cao tầng san sát, kiến trúc từ mặt đất kéo dài lên tận trời cao. Phương tiện di chuyển đủ loại: xe cơ giới, phi hành khí, tàu cao tốc, phương tiện giao thông công cộng, tất cả đều có làn đường chuyên biệt. Cảnh tượng vừa ngăn nắp vừa hỗn loạn ấy khiến Từ Thanh Nhiên không khỏi nhớ đến một nơi tên là Trùng Khánh trong kiếp trước.

Khác biệt duy nhất: Trùng Khánh vì địa hình hiểm trở mà phải xây dựng như thế, còn nơi này thì vì công nghệ quá tiên tiến nên buộc phải phát triển theo chiều thẳng đứng.

Khu số 1 này chủ yếu là khu dân cư cao cấp, cũng là trung tâm của toàn Hồng Thành. Từ gia là hào môn, biệt thự của họ nằm trong nhị hoàn của khu số 1, căn nhà chỉ bốn người ở mà rộng đến mấy trăm mét vuông.

Khi Từ Thanh Nhiên bước vào nhà, đèn vẫn sáng.

Cửa mở bằng quét vân tay. Vừa vào đến nơi, cậu đã thấy cả nhà ba người đang hò reo mừng rỡ vì một tin vui nào đó.

“Thanh An hôm nay vừa định được hôn sự với Lục Thành, vừa nhận được thông báo trúng tuyển từ Grandis!

Đó là đại học hàng đầu đế quốc, có tiền cũng chưa chắc chen vào nổi. Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!”

Giọng nói đầy phấn khích ấy là của người phụ nữ duy nhất trong phòng mẹ kế của nguyên thân. Trên mặt họ là những nụ cười vui vẻ, hân hoan như thể đã hoàn toàn quên mất vẫn còn một đứa con trai khác của nhà họ đang không rõ tung tích sống chết bên ngoài.

Bởi vậy, khi Từ Thanh Nhiên đột ngột xuất hiện, sắc mặt ba người họ thoáng cứng lại.

Bầu không khí thay đổi khác rõ rệt.

Người đầu tiên phản ứng là Từ phụ, ông ta lập tức từ sofa đứng bật dậy, lớn tiếng mắng mỏ: “Thằng con bất hiếu, mày còn biết đường về nhà à?!”

Từ Thanh Nhiên nửa mí mắt cũng không thèm nâng lên, thản nhiên đáp: “Tôi không về, sợ mấy người đến xác tôi còn chưa thấy đã vội vàng chuẩn bị tang sự rồi.”

“Mày—!” Từ phụ mặt đỏ gay, không biết là giận hay ngượng, “Cái trò hề chiều nay, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!”

Người phụ nữ bên cạnh trừng mắt nhìn cậu, nhưng ngay sau đó lại lập tức nở nụ cười thân thiện, dịu dàng đi đến bên cạnh Từ Thanh Nhiên, nắm lấy tay cậu: “Thanh Nhiên à, con xem ba con chẳng qua là quá lo nên mới nóng nảy như vậy, đừng để bụng nhé.”

“Con mất tích cả ngày, tay còn bị thương nữa… Không sao chứ?”

Người phụ nữ tóc dài buông xõa, ăn mặc trang điểm kiểu cổ điển này chính là bà mẹ kế cũng là mẹ ruột của Từ Thanh An. Thực chất, Từ Thanh An chỉ là em trai cùng cha khác mẹ với nguyên thân.

Theo lời hệ thống, người phụ nữ này chính là mối tình đầu của Từ phụ. Khi mẹ ruột của nguyên thân đang mang thai, Từ phụ đã vụng trộm với bà ta. Hai đứa trẻ — Từ Thanh Nhiên và Từ Thanh An — chỉ cách nhau bảy, tám tháng tuổi.

Ngay sau khi mẹ ruột nguyên thân qua đời chưa được nửa năm, Từ phụ lập tức cưới người tình cũ vào cửa. Giờ đây hai người còn bí mật mưu tính, làm sao chiếm đoạt toàn bộ tài sản mẹ ruột nguyên thân để lại.

Từ Thanh Nhiên không hề đón nhận sự quan tâm giả dối đó. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay bà ta đang đặt lên tay mình: “Tôi có bị thương hay không thì chưa rõ. Nhưng nếu bà còn không buông tay… có lẽ thật sự sẽ có chuyện đấy.”

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy ánh mắt xa cách, thậm chí như không quen biết, từ người vốn ngoan ngoãn nhất nhà. Bà ta sợ đến mức vội vàng rút tay lại, lui về sau mấy bước. Từ phụ cũng sải bước tới kéo bà ta ra sau lưng, giận dữ quát: “Mày nói cái gì đó?! Bà ấy còn đang mang thai, mày định làm gì người ta hả?!”

Từ Thanh An ngồi bên cạnh từ đầu vẫn không nói một lời cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Anh à, dù gì mẹ em cũng là trưởng bối của anh. Sao anh có thể nói ra mấy lời vô tình như thế?”

Giọng nói dịu dàng, mềm mại ấy khiến người nghe dễ sinh áy náy. Một chiêu "người tốt thâm tình" kinh điển.

Lần đầu tiên Từ Thanh Nhiên thực sự nhìn kỹ cái người tên Từ Thanh An được gọi là "em trai" này.

Cao khoảng 1m75, tóc nâu sẫm hơn hắn, môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú dịu dàng, nhìn vào liền thấy hiểu chuyện và ngoan ngoãn.

Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng hắn mấy giây, rồi chậm rãi nói: “Về vô tình… tôi e là vẫn còn kém cậu một chút.”

Từ Thanh An siết chặt nắm tay bên người, sắc mặt trầm xuống: “Ý anh là gì?”

Trong lòng Từ Thanh An thoáng có chút bất an.

Theo kế hoạch ban đầu, Từ Thanh Nhiên phải trải qua vài ngày khổ sở mới bị hắn "tình cờ" tìm thấy. Không ngờ đối phương lại bình an vô sự quay về hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Dù vậy, hắn cũng không sợ Từ Thanh Nhiên phát hiện chân tướng và vạch mặt mình. Không có bằng chứng, mà hiện giờ mọi người đều chẳng có thiện cảm gì với Từ Thanh Nhiên, ai lại đi tin một phía từ kẻ bị "mất trí" như hắn chứ?

Quả nhiên, Từ Thanh Nhiên dường như cũng hiểu rõ điều đó. Hắn không nói gì thêm, chỉ xoay người lên lầu, hoàn toàn không để tâm đến mớ cảm xúc phức tạp của ba người dưới lầu.

---

Phòng của nguyên thân được bài trí rất đơn sơ, diện tích cũng không lớn.

Rèm cửa xám trắng, bộ ga giường kẻ ô xanh nhạt thoạt nhìn nhạt nhẽo, vô vị. Chỉ có chiếc giá sách dán đầy poster hoạt hình là trông còn sống động một chút. Đáng tiếc màu sắc trên poster đã phai nhạt đến mức gần như không nhìn ra hình ảnh ban đầu.

Trên bàn học bằng gỗ mộc mạc có một phong thư đã bị mở ra.

Từ Thanh Nhiên đóng cửa, khóa lại, rồi bước đến cầm lấy. Đó là một thông báo trượt tuyển sinh, trên giấy in một đoá Tinh Vân biểu tượng trường Grandis, bên trái là con rồng bạc, bên phải là chim Phượng hoàng kim sắc.

Dòng chữ nhỏ in rõ ràng bên dưới: “Học sinh Từ Thanh Nhiên, sau khi kiểm tra lại kết quả thi, phát hiện có dấu hiệu gian lận. Sau khi hội đồng giáo dục cân nhắc kỹ lưỡng, rất tiếc phải thông báo danh ngạch trúng tuyển của bạn vào Học viện Y Dược Grandis chính thức bị hủy bỏ.”

Mỉa mai thay, trong giá sách đầy ắp cúp học thuật và giấy khen, niềm tự hào của một học sinh ưu tú.

Kiếp trước Từ Thanh Nhiên chỉ là một học tra, chưa từng mơ mộng vào đại học danh giá. Nhưng nguyên thân lại là người xuất sắc đến thế, sao có thể gian lận?

Hệ thống thở dài, kể rõ chân tướng: “Trúc mã của nguyên thân cũng chính là Lục Thành, con trai của Lục Ôn Niên, giáo sư quyền lực hàng đầu tại Học viện Grandis. Ông ta không ưa nguyên thân, cho nên…”

“Bị ép trượt cũng chẳng có gì lạ.” Từ Thanh Nhiên lại thấy nhẹ nhõm.

“Nếu mà đậu thật, tao còn chẳng biết diễn vai học sinh y khoa kiểu gì cho ra hồn.”

Hệ thống thấy cũng có lý. Nhưng nhớ đến cảnh tượng dưới lầu khi nãy, nó lại hỏi: “Sao lúc nãy ngài không vạch trần sự thật với Từ phụ và mẹ kế luôn đi? Dù họ không tin cũng tốt, ít ra cũng có thể giúp ngài lấy lại hình tượng, mở đường phản công chứ.”

Từ Thanh Nhiên không đáp. Cậu vẫn cầm tờ thông báo trong tay, ánh mắt dừng ở dòng chữ “danh ngạch đã bị hủy”, rất lâu sau mới cất lời: “Mày có biết cách nào khiến một người thảm hại đến tột cùng không?”

Cậu vừa nói, vừa gấp tờ giấy lại cho vào phong bì.

“Là phải để hắn từ từ trèo lên đỉnh cao, rồi đá hắn rơi xuống. Như vậy… mới thật sự đau.”

Nói rồi, cậu dứt khoát ném cả phong thư vào thùng rác.

Hệ thống hoàn toàn im lặng.

Từ Thanh Nhiên mở tủ, tùy tiện thay một bộ đồ thoải mái rồi thẳng người ngã xuống giường. Dù chỉ một ngày ngắn ngủi, cậu đã cảm thấy mệt mỏi không thôi, đặc biệt là sau khi hao tổn tinh thần lực để vận hành phi hành khí.

“Thôi thì, hôm nay đến đây thôi. Mọi chuyện để mai tính.”

---

Không ngờ hôm sau tỉnh dậy, Từ Thanh Nhiên lên cơn sốt cao, nhiệt độ cơ thể tăng đến mức gần 40 độ, đồng hồ sinh học phát cảnh báo liên tục.

“…Là thế này, tinh thần trì của nguyên thân vốn là loại cấp thấp nhất, cực kỳ yếu. Ngày đầu cậu xuyên qua, hệ thống có tặng một phần thưởng khởi động. Sau khi ngài đi ngủ say, tôi đã âm thầm giúp điều chỉnh cấp bậc tinh thần trì lên cấp cao hơn.

Mỗi lần nâng cấp như vậy, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng phụ như sốt, đau đầu... cố gắng vượt qua là ổn thôi.”

Từ Thanh Nhiên nằm bẹp trên giường, đầu nặng như đá: “Vậy tao từ cấp gì... lên cấp mấy?”

Hệ thống đáp khẽ:

“Từ cấp F thấp nhất lên cấp B miễn cưỡng đạt chuẩn để thi vào Học viện Quân…”

Từ Thanh Nhiên im lặng.

Cậu nằm nửa ngày, vốn định nghỉ ngơi để giảm triệu chứng, nhưng cơn sốt lại càng lúc càng nghiêm trọng. Cuối cùng, đồng hồ phát ra cảnh báo nguy hiểm, buộc cậu phải gắng gượng xuống giường, nghe lời hệ thống đi đến bệnh viện kiểm tra.

---

Vừa bước đến cầu thang, cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện ấm áp dưới nhà.

Nghe như Từ Thanh An cũng đang chuẩn bị ra ngoài.

Giọng Từ phụ vang lên rõ mồn một: “Thanh An à, con định đến bệnh viện gặp giáo sư Lục à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play