Ngốc có nhiều loại.

Người đầu óc lơ mơ.

Người nói năng tào lao.

Có người ngốc thì đi phá người khác.

Có người ngốc lại tự hành hạ bản thân…

Trong mớ ngốc đó, Tạ Trường Sinh hướng đến một lý tưởng cao đẹp —
Chính là kiểu ngốc… không đánh ai, không tự đánh mình, không gây sự.

Thoạt nhìn thì tưởng người ta bình thường, mà chỉ cần mở miệng thôi là biết ngay đầu hắn chắc có cái dây nào nối nhầm. Đến mức ai cũng lười chấp.

Nghe có vẻ khó cũng đúng.

Mà nghe cho kỹ, cũng chẳng khó lắm.

Từ bé đến lớn, người ta cứ bảo não hắn… “tương đối đặc biệt”.

“Điện hạ, điện hạ, chuyện nô tỳ dặn, ngài còn nhớ không đó?”

Hoàng thượng vừa nghe thằng con út cưng ngã xuống nước, hoảng quá, lập tức truyền ba đạo lệnh liên tiếp, giục Tạ Trường Sinh vào Dưỡng Tâm Điện diện thánh.

Bên này, cung nữ Dương La vừa giúp hắn thay quần áo sạch sẽ, vừa treo leng keng bao nhiêu thứ trang sức quý giá vào người hắn, vừa sốt ruột hỏi lại.

Tạ Trường Sinh gật đầu cái rụp.

“Vậy ngài nói nghe coi, đã hứa với nô tỳ cái gì rồi?”

Tạ Trường Sinh nghịch cái mặt ngọc đỏ đeo trên eo, cười ha hả: “Nếu phụ hoàng hỏi ta sao mà bị ngất, ta sẽ nói, sẽ nói…”

Nói được nửa câu thì kẹt họng, “Ách” một cái, lục lại trí nhớ mãi mới vỗ tay reo lên: “Ta sẽ nói là Dương La đẩy ta xuống, để phụ hoàng đừng phạt người khác!”

Dương La thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sửa cổ áo cho hắn: “Đúng rồi đó, điện hạ, cứ nói vậy.”

Cô sai hai thái giám với một cung nữ theo sau kiệu của Tạ Trường Sinh, tiễn hắn đi xa rồi, nụ cười trên mặt cũng tắt dần.

“Dương La tỷ tỷ…” Cô em gái hay tám chuyện với tỷ đỏ mắt lên: “Rõ ràng là tiểu điện hạ tự trượt chân ngã mà, sao tỷ phải làm vậy…”

Dương La chỉ lắc đầu.

Hoàng thượng thương cậu út nhất, giờ mà biết cậu ấy ngã là do cung nữ trông không xong, thì cả đám trong cung này xác định xách gói về chầu trời.

Chốn hậu cung, ai mà dễ sống?

Thôi thì để một mình nàng gánh hết.

Người ta bảo cứu một mạng còn hơn xây bảy ngôi chùa.

Nếu mạng nàng đổi được cả đống người sống sót, thì cũng coi như tích đức.

Nghĩ thế, Dương La chắp tay trước ngực, khấn khấn nguyện nguyện:
“Nếu con thật sự có âm đức lớn vậy, xin ông trời, Phật tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho con kiếp sau được ăn ngon, uống ngon, mặc đẹp, vàng đeo đầy người, sống trong nhung lụa, xinh như tiên nữ cũng được…”

Khấn xong, cô tháo hai cây trâm trên đầu, cởi vòng tay ra, đưa cho tiểu muội dặn dò:
“Nhớ kỹ nha, nếu tỷ có chết, quan tài phải làm bằng gỗ đàn.”

Vừa thơm, vừa sạch, nằm dưới đó cũng thoải mái một chút.

____________

Bên này, Tạ Trường Sinh tất nhiên không thể nào làm ngơ để cung nữ của mình bị phạt.

Hắn nằm nghiêng trong kiệu, chống má suy nghĩ một lúc, rồi nảy ra ý.

Dù hắn có thật sự ngất đi, thì cũng vẫn là con cưng được hoàng đế yêu nhất.

Muốn giữ được cái mạng nhỏ, thì chỉ cần… làm một chuyện con con thôi.

Nghĩ thông rồi, Tạ Trường Sinh vén rèm kiệu, nhảy xuống.

Cung nữ và thái giám giật nảy mình, vội vàng hét lên: “Điện hạ! Điện hạ! Ngài muốn đi đâu đó? Đi từ từ thôi ạ!”

Tạ Trường Sinh vừa nhanh nhẹn né tránh, vừa chơi trò rượt bắt với họ như trẻ con chơi trốn tìm.

Vừa chạy vừa cười khanh khách: “Không bắt được ta, không bắt được taaaa…”

Cả đám hầu hạ nhìn nhau, trong mắt đầy bất lực: Lại lên cơn rồi đây.

Thật ra, Tạ Trường Sinh chỉ muốn củng cố hình tượng nhân vật của mình một chút.

Hắn chạy vòng vòng quanh kiệu hai vòng, thấy đám người hầu bắt đầu cuống lên thật, liền giả vờ trượt chân, chậm lại, để bị bắt.

Một thái giám lao đến, túm lấy tay hắn: “Mau! Mau đưa điện hạ trở lại kiệu! Trễ giờ mất!”

Không ngờ thằng cha thái giám kia khỏe quá mức, túm một cái đã nhấc bổng Tạ Trường Sinh lên, kẹp lấy eo hắn định nhét thẳng vô kiệu.

Bị nhấc bổng bất ngờ, Tạ Trường Sinh hoảng hồn, tay chân vung loạn: “…… Cứu vớiiii!”

Đang náo loạn, bỗng nghe giọng nói dịu dàng vang lên: “Tam đệ.”

Mọi người vội vàng thả Tạ Trường Sinh xuống như thể sợ phạm lỗi.

Nếu để kẻ có ý xấu nhìn thấy cảnh này, chỉ e sẽ bị ghép tội bất kính to đùng.

Nhưng khi nhận ra người vừa đến, ai nấy thở phào.

Rồi đồng loạt quỳ xuống: “Thái tử điện hạ!”

Tạ Trường Sinh nhìn người kia.

Một thanh niên chừng hai mươi sáu, bảy tuổi, đường nét có chút giống hắn.

Cùng là khóe mắt hơi xệ, nhưng ở Tạ Trường Sinh thì trông yêu mị, còn trên người kia lại là ôn hòa như ngọc.

Có điều, người này trông hơi xanh xao, dáng vẻ cũng không khỏe lắm.

Tạ Trường Sinh nhìn anh ta một lúc, bất ngờ giơ hai ngón tay kéo kéo đuôi mắt mình xuống, làm mặt quỷ hỏi: “Ngươi là ai vậy? Sao ngươi giống ta thế?”

Người kia sững lại: “Trường Sinh… ta là đại ca của ngươi mà.”

Thật ra, vừa thấy người này, Tạ Trường Sinh đã biết là ai rồi.

Đây chính là Tạ Trừng Kính – nhân vật cuối cùng lên làm hoàng đế trong truyện.

Nhưng anh ta không lên ngôi vì giỏi giang gì cả.

Mà là vì… yếu.

Chính do cơ thể yếu, tính tình lại mềm, suốt ngày thích vẽ vời phong thủy, điềm đạm hiền lành, nên mới bị tổng quản thái giám Cố Phi Y đẩy lên ngôi.

Tác giả từng viết ở cuối truyện rằng —

“Tạ Trừng Kính xanh xao gầy gò, nằm bất động trên long sàng.
Bên cạnh, Cố Phi Y lạnh như rắn, ánh mắt dán chặt vào anh ta.
Tạ Trừng Kính biết, từ nay về sau, anh ta chỉ là cái bóng của Cố Phi Y.”

Dù lúc đọc truyện, Tạ Trường Sinh một lòng làm fan Cố Phi Y, nhưng khi đọc tới đoạn này, hắn vẫn thấy Tạ Trừng Kính… thật tội.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Tạ Trường Sinh lại nhảy nhót như trẻ con: “Đại ca? Ngươi là đại ca ta thiệt hả? Tuyệt vời! Ta vẫn luôn ước có một ông anh đó nha!”

Tạ Trừng Kính nhìn Tạ Trường Sinh, nhớ lại hình ảnh vừa thấy.

Băng qua tường cung, anh ta thấy Tạ Trường Sinh bị nhấc bổng lên không, tay chân đạp loạn như con mèo con bị túm gáy.

Kẻ thường hay nhìn anh với ánh mắt chua chát, lần này ánh mắt lại hồn nhiên lạ thường, cười ngốc nghếch, nói năng kỳ cục.

Bình thường Tạ Trường Sinh toàn mỉa mai anh nào là “thằng mọt sách”, “bánh bao mềm”, “yếu như đàn bà”…

Nay lại nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng hết mực.

Thậm chí không nhận ra anh là ai.

Tạ Trừng Kính lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Một cung nữ đang quỳ đáp: “Bẩm thái tử, tiểu điện hạ sáng nay… ngã xuống nước, đập đầu…”

Nghe xong, lòng Tạ Trừng Kính tràn đầy cảm xúc.

Anh hơn Tạ Trường Sinh tròn mười tuổi, ngày hắn chào đời, anh còn phải nhón chân để ngó mặt em.

Hồi đó vui lắm, cảm thấy mình có thêm một cục bông đáng yêu.

Nhưng Tạ Trường Sinh lớn lên trong tình yêu bao trùm của hoàng đế, nên chẳng mấy mặn mà với tình huynh đệ.

Anh từng rất ghét thằng em này.

Cũng từng nghĩ, giá mà nó… chết đi cho rồi.

Thế nhưng giờ, khi thật sự thấy nó biến thành thế này, lòng lại chua xót vô cùng.

Tạ Trừng Kính túm lấy cổ tay Tạ Trường Sinh, ngăn không cho hắn đút chuỗi ngọc trên eo vào miệng, rồi ho khan, hỏi cung nữ: “Đã mời thái y chưa?”

“Bẩm thái tử, thái y thường trực nói…”

Tạ Trường Sinh đang ngồi xổm dưới đất bỗng bật cười như bị ai cù: “Bác sĩ nói sao? Doctor!! Một ngày một trái táo, bác sĩ tránh xa ta!”

Tạ Trừng Kính mặt càng lúc càng tối.

Suy nghĩ hồi lâu, anh vươn tay dắt tay Tạ Trường Sinh: “Ta cũng đang định đi thăm phụ hoàng. Tam đệ đi với ta nhé.”

Tạ Trừng Kính chẳng nghi ngờ gì, dọc đường cứ thở ngắn than dài.

Trả lời năm lần câu “Ngươi là ai?”, chặn ba lần hắn cúi xuống nhặt đá, còn cõng hắn một đoạn sau khi Tạ Trường Sinh bất ngờ nhảy lên lưng anh.

Cuối cùng cũng tới Dưỡng Tâm Điện.

Thái giám canh cửa thấy Tạ Trường Sinh, thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ, hoàng thượng chờ ngài lâu rồi, mau vào đi ạ!”

Tạ Trường Sinh cười tươi rói.

Hắn đẹp sẵn, giờ cười lên như hoa nở rộ. Thái giám nhìn mà run cả người.

Vì người cuối cùng được Tạ Trường Sinh cười kiểu đó… giờ gãy cả hai chân, từ đó chỉ có thể bò mà đi.

Vừa ướt đẫm mồ hôi lạnh, thái giám vừa lách người tránh đường.

Tạ Trường Sinh lướt qua hắn, thảnh thơi bước vào trong.

Thái giám xoa ngực, cố trấn tĩnh lại… rồi chợt thấy có gì đó sai sai.

Ngoái lại nhìn bóng lưng Tạ Trường Sinh, càng thấy lạ hơn.

----

Bên trong Dưỡng Tâm Điện nồng nặc mùi thuốc.
Trên chiếc giường ở giữa phòng, một người mặc áo vàng nằm im lìm.

Nghe tiếng bước chân, người ấy động đậy, định ngồi dậy.

Tạ Trường Sinh rối rắm cả đường vì không biết nên diễn thế nào trước mặt hoàng đế.

Lão hoàng đế thương hắn đến mức hận không thể dâng hết thứ tốt nhất cho hắn.

Có ông che chở, Tạ Trường Sinh không sợ chết.

Nhưng ông chỉ còn sống được một năm.

Nếu hắn chỉ dựa vào sự che chở ấy, thì một năm sau, kết cục của hắn cũng như nguyên chủ – chết chắc.

Nghĩ vậy, Tạ Trường Sinh dứt khoát muốn cắt đứt tình thân ngay từ bây giờ.

Tuy có tiếc… nhưng nghĩ đến ông vua này tàn bạo, giết người không ghê tay, thì cũng… thôi, không tiếc nữa.

Nghĩ xong, hắn ngồi phịch luôn lên giường.

Lão hoàng đế nhìn thì uy nghi, nhưng mặt thì tối và đáng sợ.

Thấy Tạ Trường Sinh vô phép ngồi bừa, không những không giận mà còn cười, đưa tay định nắm tay hắn.

“Trường Sinh… trẫm nghe nói con ngã xuống nước, con…”

Tạ Trường Sinh bất ngờ vỗ vào mặt ông, hỏi: “Ngươi là cha ta?”

Lão hoàng đế giật mình: “…Trường Sinh…?”

“Ta không tin! Không tin!”

“Ta đẹp thế này, ngươi lại xấu như vậy, sao có thể là cha ta chứ?”

“Người đẹp thì còn có thể sinh ra con xấu! Nhưng người xấu như ngươi… không thể nào sinh ra một đứa đẹp như ta! Đúng không?”

Tạ Trường Sinh túm vai ông, lắc lấy lắc để, lực tay như muốn lắc cho… chết luôn.

Hắn càng nói càng to: “Ngươi đừng hòng lừa ta! Sự thật chỉ có một! Đó chính là —”

“Ta mới là cha của ngươi!!”

Nói xong câu đó, cả Dưỡng Tâm Điện im phăng phắc.

Đám cung nữ, thái giám đứng đó như muốn bay hồn mất tiêu.

Lão hoàng đế trợn trắng mắt, gục luôn trên giường, bất tỉnh.

Tạ Trừng Kính thì… phun máu tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play