“Tự mình đi xuống ăn.”
Thời Ngu liếc anh một cái: “Em hết sức rồi.”
Lúc cô lườm anh, rất kiêu ngạo nhưng không làm cho người ta cảm thấy hóng hách, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Quý Việt Châu bị cô nhìn như vậy, đáy lòng mềm xuống, tê dại.
Hơn nữa, cô không có sức lực là do anh lúc nãy quá nỗ lực, nghĩ như vậy, trong lòng Quý Việt Châu tự nhiên lại dâng lên cỗ cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
“Yếu đuối.” Quý Việt Châu nói với giọng điệu ghét bỏ.
Anh ngồi dậy từ từ nhặt quần áo rơi dưới đất mà vừa nãy làm loạn rơi xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT