Quý Việt Châu nhận thấy vẻ mặt cô thả lỏng, vươn tay ra nhéo má cô: “Thế nào, bây giờ em yên tâm chưa?”
“Coi như anh vượt qua cửa ải!” Thời Ngu cười tủm tỉm gật đầu.
Nói cho cùng thì chỉ là Hoàng Yến nhỏ quan tâm đến anh quá nhiều, Quý Việt Châu thở dài trong lòng, không cần Thời Ngu giải thích mà tự tìm lý do hợp lý cho hành vi của cô.
“Động một tí đã kéo người vào danh sách đen, làm như không quen biết, về sau có thể hỏi trước rồi mới quyết định hay không?” Tha thứ thì tha thứ, nhưng Quý Việt Châu tự nhận mình vẫn là người có nguyên tắc, nên chuyện dạy dỗ, nói đạo lý không thể thiếu.
Thời Ngu không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh mà cứ dụi dụi vào, ngọt ngào làm nũng: “Đương nhiên em quen Ngài Quý rồi!”
Quý Việt Châu: … Dụi đến nỗi trái tim anh mềm nhũn, còn dạy dỗ thế nào nữa?
“Hơn nữa ai bảo cô ta, hôm qua há mồm ra ngậm miệng vào chính là đàn anh Quý, đàn anh Quý, giọng điệu làm như hai người rất thân thiết, em tuổi còn nhỏ không quen biết anh sớm như vậy, chẳng lẽ là lỗi của em sao?” Thời Ngu đáng thương nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT