Chương 3  

Thiệu Giản Hành bắt đầu đóng phim từ năm 7 tuổi, cuộc sống của anh luôn diễn ra trước ống kính, vì vậy anh rất khao khát được trải nghiệm cuộc sống bình thường như bao người.  

Giờ đây, khi đã vào đại học, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, anh cũng có không gian riêng tư.  

Anh quyết định thử làm những điều chưa từng làm trước đây.  

Ví dụ như đi net.  

Nhưng dù sao anh cũng là người nổi tiếng, mọi hành động đều bất tiện. Tìm đến người quản lý thì chẳng có hy vọng gì, đang phiền não, anh quay đầu lại thì thấy Sở Ninh ở giường bên cạnh, mặc áo phông trắng và quần đùi, đeo tai nghe nằm sấp trên chăn lướt video, chân nhấp nhô thư giãn.  

Tóc cậu hơi xoăn, mềm mại như một món đồ chơi lông vũ dễ thương.  

Đáng yêu quá.  

Thiệu Giản Hành đứng hình một lúc lâu, mãi sau mới nhớ ra mình định làm gì.  

Vu Diêu và Lý Nguyên Minh đều không có trong phòng, Thiệu Giản Hành liền tiến đến, ngồi xổm bên giường Sở Ninh.  

Anh ho một tiếng, Sở Ninh tháo tai nghe ra, nhìn anh với ánh mắt xa lạ: “Có chuyện gì vậy?”  

“Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”  

Thiệu Giản Hành kể với Sở Ninh rằng anh muốn đến net chơi game, nhưng sợ bị nhận ra, nên muốn nhờ Sở Ninh đi cùng để che chắn cho mình.  

Sở Ninh chớp mắt, có chút khó xử.  

Thiệu Giản Hành liếc nhìn video Sở Ninh đang xem, đó là buổi biểu diễn của đoàn múa hoàng gia nào đó. Anh nhớ lại mấy hôm trước Sở Ninh vô tình nhắc đến việc mình đã học múa hiện đại suốt mười năm.  

Có vẻ như việc Sở Ninh vào học viện kịch nghệ không phải là nguyện vọng của cậu, ước mơ của cậu là trở thành một nghệ sĩ múa.  

Thiệu Giản Hành suy nghĩ một chút, rồi dụ dỗ: “Tôi quen người phụ trách đoàn múa này, cậu muốn xem trực tiếp không? Cậu giúp tôi một lần, lần sau họ có biểu diễn, tôi sẽ đưa cậu đi.”  

Sở Ninh không nhịn được cười, liên tục hỏi lại mấy lần có thật không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Thiệu Giản Hành, cậu vội vàng gật đầu đồng ý.  

Thế là Sở Ninh nhận nhiệm vụ khẩn cấp, với vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng, dẫn Thiệu Giản Hành được ngụy trang kín mít đến một quán net xa khu đại học. Thiệu Giản Hành ngồi ở góc trong cùng, Sở Ninh ngồi bên cạnh làm radar nhỏ.  

Nhìn trái, nhìn phải.  

Cứ vài phút lại báo cáo tình hình.  

Trong quán net hầu hết là con trai, ít ai để ý đến người nổi tiếng như Thiệu Giản Hành, huống chi anh còn đeo khẩu trang và mũ kín mít.  

Thiệu Giản Hành cuối cùng cũng có thể thoải mái chơi game, đã lâu rồi anh chưa được thư giãn như thế này.  

Môi trường ồn ào, ánh mắt thờ ơ của mọi người, thật là tuyệt vời. Chơi game say sưa hai ván, Thiệu Giản Hành ngửa cổ lên xoa xoa cổ, ánh mắt liếc sang Sở Ninh bên cạnh, cậu đang chăm chú chơi trò chơi bong bóng ( trò Crazy Arcade) trên trang 4399.  

Cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Giản Hành, Sở Ninh tưởng mình bị bắt quả tang chơi game lén, liền ấp úng giải thích: “Ở đây toàn con trai, cũng không ai nhìn cậu đâu…”  

Thiệu Giản Hành cười, không nói gì, chỉ với tay qua bàn phím của Sở Ninh, nhấn phím Enter, ăn viên đá năng lượng trước mặt nhân vật trên màn hình, rồi quay lại tiếp tục chơi game.  

Sở Ninh thở phào nhẹ nhõm, cậu tiếp xúc với Thiệu Giản Hành rất ít, thực ra cũng không rõ tính cách anh ta thế nào, mà Thiệu Giản Hành lại là người có cảm giác rất thâm sâu và khó đoán.  

Sợ vé xem đoàn múa hoàng gia bị “bốc hơi”, Sở Ninh lại còn nịnh nọt hỏi Thiệu Giản Hành có muốn uống Coca không. Thiệu Giản Hành nắm lấy cổ tay cậu, bảo cậu đừng động đậy: “Không uống, đừng động, che cho tôi.”  

Sở Ninh “ồ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Có ai nhìn cậu đâu.  

Dĩ nhiên cậu không dám nói ra miệng.  

Lòng tự trọng của Thiệu Giản Hành cao ngất trời.  

Họ chơi đến tận 7 giờ tối, bụng Sở Ninh đói cồn cào, Thiệu Giản Hành tâm trạng cực kỳ tốt, dẫn cậu đến một nhà hàng cao cấp thường lui tới của nghệ sĩ, ăn một bữa thịnh soạn.  

Sở Ninh – kẻ chưa từng biết thế nào là sang trọng – không ngừng trầm trồ, rồi khẽ hỏi Thiệu Giản Hành: “Bạn Thiệu… chúng ta không cần AA chứ?”  

Thiệu Giản Hành cười khẽ: “Không cần, cậu cứ thoải mái ăn đi.”  

Cuối cùng, Sở Ninh ăn no căng bụng, Thiệu Giản Hành có véo má cậu thế nào cậu cũng chẳng giận.  

Sau đó, Thiệu Giản Hành lấy đủ lý do, dùng đủ điều kiện hấp dẫn để dụ Sở Ninh ra ngoài giúp anh che chắn. Họ đi net, đi đánh trận giả, còn đi cả bar, Sở Ninh đều đồng ý.  

Có lần suýt nữa bị nhận ra trong quán net, Sở Ninh nhanh trí kéo Thiệu Giản Hành chạy vào nhà vệ sinh, hai người đổi quần áo trong buồng vệ sinh, may mắn thoát được.  

Chỉ là lần đó Sở Ninh mặc quần áo của Thiệu Giản Hành, chạy về ký túc xá mãi mà không thấy anh quay lại, gọi điện thoại thì Thiệu Giản Hành hạ giọng tức giận: “Cậu mau đến đón tôi, mang theo một bộ quần áo của tôi đến, quần áo của cậu tôi mặc không vừa!”  

1m74 thì sao nào, sao lại phân biệt đối xử với tôi?  

Sở Ninh bất bình thầm nghĩ.  

Thiệu Giản Hành vẫn đang giục cậu.  

Ngôi sao nổi tiếng nổi giận thật đáng sợ, Sở Ninh lo lắng chạy về, run rẩy đưa quần áo vào buồng vệ sinh: “Thiệu Giản Hành, quần áo đây.”  

Thiệu Giản Hành tự thấy xấu hổ, nhưng nổi giận lại rất đỗi hiển nhiên: “Chậm chạp.”  

Sở Ninh lập tức không vui, rõ ràng là cậu nhanh trí mới giúp anh ta thoát nạn, không thì ngày mai tin tức giải trí chắc chắn sẽ đưa tin.  

#Thiếu niên diễn viên Thiệu Giản Hành xuất hiện tại quán net#  

#Thiệu Giản Hành sa đọa#  

Sở Ninh còn giúp anh ta nghĩ sẵn tiêu đề tin tức luôn.  

Cậu khoanh tay, quay mặt đi, quyết định không giúp Thiệu Giản Hành nữa.  

Hai người lạnh nhạt.  

Lạnh nhạt suốt cả tuần.  

Sáng sớm gặp nhau ở cửa phòng vệ sinh, Sở Ninh còn “hừ” một tiếng, bỏ qua Thiệu Giản Hành đi thẳng, Thiệu Giản Hành bật cười vì tức, cả hai đều giả vờ như người lạ.  

Kết quả trong giờ học diễn xuất, họ lại vô tình được chia vào một nhóm, đóng vai một cặp tình nhân.  

Sở Ninh mặt mày khó nhọc.  

Tình nhân… tại sao lại để hai con trai đóng?  

Diễn xuất đối với Thiệu Giản Hành cũng giống như ngủ và ăn, đôi khi đạo diễn còn nói anh diễn như cái máy, không có tâm hồn.  

Anh cầm kịch bản, đọc lướt hai lần, rồi kéo Sở Ninh lại, chỉ cho cậu vị trí và tình huống.  

Ở phương diện này, Thiệu Giản Hành thực sự có quyền phát ngôn, Sở Ninh không dám phản kháng.  

Thiệu Giản Hành vốn nghĩ chỉ là một lần diễn tập, cũng không để tâm, nhưng trong phòng tập, khi anh ôm Sở Ninh vào lòng theo kịch bản, Sở Ninh vẫn chưa vào vai.  

Nhìn thấy Sở Ninh kháng cự tư thế này, không muốn nhìn anh, cố tình cúi mắt, hai tay chống lên ngực anh, lại khiến lòng anh cồn cào.  

Cứ như… một cặp tình nhân giận dỗi thật sự vậy.  

Lông mi Sở Ninh khẽ run, má ửng hồng, khi không vui cậu sẽ mím môi, má phúng phính.  

Thiệu Giản Hành dường như không còn thỏa mãn với việc véo má cậu nữa, anh muốn cắn một cái.  

Mấy ngày lạnh nhạt, Thiệu Giản Hành cả người như mất hồn, anh không thể kiềm chế việc để ý đến hành tung của Sở Ninh, để ý cậu ngồi chỗ nào trong lớp, ngồi cạnh ai, nói chuyện với ai.  

Anh đều để ý.  

Anh thích Sở Ninh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình.  

Thích đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ của cậu, không thích vẻ mặt lạnh lùng của cậu.  

Sở Ninh bắt đầu giãy giụa, hai tay chống lên ngực Thiệu Giản Hành, dùng một chút lực, da thịt cọ xát qua lớp vải, có cảm giác tê tê.  

Thiệu Giản Hành tâm thần chấn động, anh đẩy mạnh Sở Ninh ra, quay lưng lại, ngực phập phồng không yên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play