Enoch cảm giác trong lúc tên ác quỷ hình người da đỏ này nói chuyện, màu da mặt hắn ta dường như sẫm lại.

Nhìn kỹ lại, cậu lại thấy đây là ảo giác của mình, đều là màu đỏ, làm sao phân biệt được đậm nhạt chứ?

Tuy nhiên, sự khác lạ của tên ác quỷ hình người da đỏ đã khiến những nô bộc khác nảy sinh lòng hiếu kỳ, và họ đều túm tụm lại, ngẩng đầu nhìn lên Enoch.

Điều này cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của Enoch —

Nhìn xem, nhìn xem!

Có cánh là ghê gớm!

Achilles nói bậy bạ, đôi cánh dơi ác quỷ đáng sợ này của cậu sao có thể là đồ trang trí đáng yêu chứ?

Enoch nhìn xuống đám nô bộc, cho rằng mình đã thành công tạo được uy tín nhờ đôi cánh đáng sợ độc nhất vô nhị, lập tức tuyên bố: "Ta là Enoch, nô lệ lớn nhất của lâu đài này, sau này các ngươi đều phải gọi ta là 'Đại nhân Enoch'."

Các nô bộc hỏi cậu: "Nhưng đại nhân Achilles không phải đã ban cho ngài tên số hiệu là 'bốn năm hai' sao?"

"Các ngươi là các ngươi, hắn ta là hắn ta. Các ngươi dám gọi ta như vậy —"

Enoch khoanh hai tay, ôm cánh tay mình, làm ra vẻ mặt hung ác cùng nhe nanh, hung dữ đe dọa nói: "Thì cứ chờ mà hôn ngón chân ta đi!"

"Bốn năm hai!"

"Bốn năm hai! Bốn năm hai!"

"Bốn năm hai, bốn năm hai —!"

Vừa dứt lời, trong đám nô bộc, tiếng gọi "bốn năm hai" nối tiếp nhau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, gần như đã trở thành một điệp khúc vui vẻ.

Enoch: "?"

Hay quá, cái đám nô lệ đáng ghét này!

Biết một chọi một không có phần thắng lớn, dám cùng nhau vây công khiêu khích cậu!

Enoch cũng biết mình quả bất địch chúng, tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng, theo 250 (đồ ngốc) đi nhận đồng phục nô lệ.

"Sao lại là váy?"

Enoch nhìn chiếc váy hầu gái được đưa đến trước mặt mình, nhíu mày hỏi 250 (đồ ngốc).

250 (đồ ngốc) vẻ mặt ngơ ngác trả lời: "Quần đều bị chia hết rồi."

Nói xong, hắn ta dừng lại vài giây, ngước mí mắt nhìn Enoch đang lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt xanh lá cũng xuất hiện vệt đỏ ửng, khẽ nói: "... Hơn nữa ngươi không phải thích mặc váy sao?"

Enoch: "??"

"Đồ 250 (đồ ngốc) không kiến thức." Enoch xách tà váy áo choàng xám của mình lên, nói với nô lệ Slime, "Là loại lễ bào này chỉ có kiểu váy, không phải ta thích mặc váy."

250 (đốc ngốc) hỏi cậu: "Không thích tại sao còn muốn mặc?"

Enoch giận dữ: "Bởi vì nhà ta bị trộm chỉ còn mỗi bộ quần áo này!"

250 (đồ ngốc) lại đưa chiếc váy hầu gái về phía Enoch: "Lâu đài cũng chỉ còn mỗi bộ đồng phục nô lệ này."

Enoch: "..."

Enoch cắn răng chịu đựng, với khuôn mặt nhỏ bé cau có mặc vào chiếc váy hầu gái.

"Chúng ta sẽ làm việc trong nhà bếp, đây là sổ làm việc của nô lệ, bình thường cứ theo quy tắc trên đó mà làm việc là được." 250 (đồ ngốc) đưa cho Enoch một cuốn 《Sổ Tay Nô Lệ》, rồi móc đồng hồ quả quýt ra xem giờ, "Bây giờ là chạng vạng, tiếp theo chúng ta phải đến nhà bếp, chuẩn bị bữa tối cho đại nhân Achilles."

Nói xong, nô lệ Slime bế chiếc váy áo choàng xám mà Enoch vừa thay ra và đi ra ngoài.

"Đứng lại, buông xuống." Enoch liếc hắn ta mở miệng, "Ngươi cũng muốn trộm tài sản của ta sao?"

250 (đồ ngốc) giải thích: "Không phải, bốn năm hai, ta chỉ muốn giúp ngươi giặt váy thôi."

Lý do này Enoch chấp thuận: "Ồ, vậy ngươi đi đi."

250 (đồ ngốc) lại cứ cọ tới cọ lui tại chỗ, như còn có lời gì muốn nói.

Enoch cho rằng 250 (đồ ngốc) là một Slime, không có não cũng không có chỉ số thông minh gì, có thể chiêu mộ làm thuộc hạ đầu tiên của mình ở lâu đài ác long, liền hiếm khi nở nụ cười, ban ơn hỏi: "Ngươi còn chuyện gì sao?"

Vệt đỏ ửng trên mặt 250 (đồ ngốc) càng đậm: "Ta, ta cũng gọi ngươi là 'bốn năm hai'... nhưng ta còn chưa hôn ngón chân ngươi mà."

Enoch: "???"

Ma vật Địa Ngục đáng ghét, thật sự kiêu ngạo! Không thể cho bọn chúng một chút sắc mặt tốt xem.

Enoch lập tức bay cao, dùng mũi chân trắng hồng mịn màng, đá vào ngực Slime một cú.

Enoch: "Cút!"

Nô lệ Slime thân thể mềm mại, như thạch trái cây vậy, có độ đàn hồi cực tốt, bị đá xong hắn ta mở to mắt, có thể là đau, liên tục phát ra tiếng "xì xì xì" hít khí, cuối cùng ôm ngực chậm rãi di chuyển đi.

Enoch đoán hắn ta chắc chắn là đi trốn đi khóc.

Bởi vì Enoch thấy 250 (đồ ngốc) vùi mặt vào chiếc áo choàng xám của cậu, lén lút dụi mặt lau nước mắt.

Hô hô hô ~

Khóc đi!

Đây là hậu quả của việc đắc tội với Enoch.

Enoch ngân nga ca hát bay đến nhà bếp, trên đường thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ từ các nô bộc ngước nhìn mình, lòng hư vinh lại được no nê, chiếc đuôi tình yêu màu hồng của ác quỷ vui sướng đến nỗi không giấu được, ẩn hiện phía sau.

Cậu tóm lấy tên ác quỷ thằn lằn da tím gần mình nhất trong nhà bếp, đang vùi đầu bận rộn, hỏi: "Ngươi là hàng mới hả?"

Ác quỷ thằn lằn da tím quay đầu lại: "Ta là Lão Lục."

"Lão Lục." Enoch nói, "Hôm nay nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn gì?"

Ác quỷ thằn lằn da tím nói với Enoch: "Nhà bếp thường không có nguyên liệu nấu ăn."

Enoch: "?"

Địa Ngục phương Đông có câu ngạn ngữ: Không bột đố gột nên hồ.

Ngay cả con hung thú cấp bậc Thần Bếp ở Địa Ngục phương Đông đến một nhà bếp không có nguyên liệu nấu ăn như thế này, hắn ta cũng không thể làm ra món ăn. Huống chi bây giờ đối mặt với nhà bếp trống rỗng, lại là Enoch, tên ác quỷ rơi xuống Địa Ngục vì tội lười biếng.

Enoch hoang mang khó hiểu: "Không có nguyên liệu nấu ăn chúng ta làm sao chuẩn bị bữa tối cho Achilles?"

Ác quỷ thằn lằn da tím lại nói: "Cho nên chúng ta phải tận dụng thời gian nghỉ trưa mỗi ngày, rời lâu đài đi rừng núi tìm nguyên liệu nấu ăn."

Enoch: "..."

Chúa Sáng Thế thần thánh của Lục địa Nord ơi, sao ngài lại tạo ra một con ác long keo kiệt đến vậy ở Địa Ngục phương Tây chứ?

Achilles quả thực còn đáng chết hơn cả Diêm Vương Địa Ngục phương Đông, khi mình làm công ở Địa Ngục phương Đông, thời gian nghỉ trưa còn không bị chiếm dụng đâu.

Mà ác quỷ thằn lằn da tím nhìn chằm chằm mặt Enoch, nhận ra sự khó xử của cậu, thế là móc ra một chiếc túi vải bố rách rưới, mở ra nói: "Bốn năm hai, ta có thể chia sẻ nguyên liệu nấu ăn của ta cho ngươi."

"Không được gọi ta là bốn năm hai, phải gọi ta là 'Đại nhân Enoch'!" Enoch trước tiên xụ mặt, nghiêm túc cảnh cáo ác quỷ thằn lằn da tím một phen, rồi lại thò đầu xem đồ vật trong túi vải bố.

Trong túi vải bố có một vật thô ở trên, nhỏ ở dưới, gầy gò dài ngoằng, không rõ cụ thể là loại gì, màu sắc còn đen xì không rõ.

Enoch hỏi: "Đây là cái gì?"

Ác quỷ thằn lằn da tím lộ ra một nụ cười, thè cái lưỡi màu tím xanh liếm liếm răng nanh của mình: "Là đuôi của ta."

— Đuôi thằn lằn có thể tái sinh.

Ác quỷ thằn lằn da tím chính là dựa vào sở trường đặc biệt này, mỗi ngày đều có thể lười biếng không cần đi tìm nguyên liệu nấu ăn, dùng đuôi của chính mình làm nguyên liệu nấu ăn là đủ rồi.

Enoch nghe xong đôi mắt xanh lam lập tức sáng bừng, cũng không khỏi khen: "Thật là thứ tốt đó, nó là của ta."

Nói rồi, tiểu ác quỷ vươn bàn tay trắng nõn, đương nhiên muốn lấy nguyên liệu nấu ăn.

Ác quỷ thằn lằn da tím lại vào lúc này thu túi lại: "Không thể cho ngươi miễn phí."

"Là ngươi chủ động nói muốn chia cho ta, bây giờ lại đổi ý, lẽ nào ngươi cũng đang mơ ước tài sản của ta sao?" Enoch mím môi, khuôn mặt tinh xảo bao phủ sự u ám, giọng nói ban đầu trong trẻo du dương cũng vì tức giận mà trở nên lạnh lẽo, "Nằm mơ đi! Ta sẽ không cho ngươi tiền."

Ác quỷ thằn lằn da tím nhanh chóng nói: "Ta không cần tiền."

Hắn ta nhìn thấy hai má Enoch ửng hồng vì giận dữ, tựa như hơi say sau khi uống rượu, ở lâu đài khắp nơi toàn ma vật xấu xí này, cậu giống như một viên đá quý vô cùng quý giá, tất cả mọi người nên lòng mang cảm kích vì được ánh sáng của cậu chiếu rọi, quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.

"Ta muốn tóc của ngươi, một sợi là được, một cọng cũng được." Ác quỷ thằn lằn da tím lại lần nữa thè lưỡi liếm môi, "Vàng óng ánh, thật xinh đẹp."

Nghe thấy ác quỷ thằn lằn da tím vậy mà chỉ cần tóc của mình mà không cần tiền, tâm tư của Enoch lại linh hoạt hẳn lên.

Cậu nghĩ: Tóc đâu có đáng tiền, mình mỗi ngày đều rụng rất nhiều sợi mà, cho Lão Lục thì cho Lão Lục đi. Dù sao cậu tuyệt đối không thể lãng phí thời gian nghỉ trưa của mình, xuyên qua bão tuyết và gió lạnh bên ngoài lâu đài, tiến vào dãy núi Jingyi Beier đầy khí mêtan độc hại, đi vất vả tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.

Achilles, con ác long này chỉ xứng ăn đuôi thằn lằn!

Suy nghĩ kỹ thủ đoạn trả thù ác long, Enoch lập tức đổi sắc mặt, một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười, ngẩng cằm nói: "Được thôi, ta đâu phải là loại Long tộc keo kiệt bủn xỉn gì, chỉ cần ngươi đưa cái đuôi cho ta, ta sẽ cho ngươi tóc của ta."

Tiểu ác quỷ hừ cười một tiếng, nhấn mạnh nói: "Hơn nữa là rất nhiều sợi đó ~"

"Được được được!" Ác quỷ thằn lằn da tím há miệng liên tục gật đầu, nước miếng không kìm được, ừng ực chảy thẳng xuống.

Enoch lại giơ tay: "Đưa cho ta."

Ác quỷ thằn lằn da tím giao ra cái đuôi của mình.

Enoch cũng vuốt xuống vài sợi tóc vàng từ đỉnh đầu mình đưa cho hắn ta.

Trao đổi xong hàng hóa, ác quỷ thằn lằn da tím ôm sợi tóc của Enoch, nhanh chóng vùi mặt vào lòng bàn tay dụi điên cuồng: "Mềm quá, thơm quá..."

Enoch: "..."

Ngay cả một ác quỷ tà ác đáng sợ như cậu, khi nhìn thấy hành vi biến thái của ác quỷ thằn lằn da tím, vẫn sẽ cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa Enoch luôn cảm thấy động tác của ác quỷ thằn lằn da tím có chút quen mắt, hình như không lâu trước đây mới gặp ở đâu đó?

Thôi, lười nhớ lại.

Enoch sốt ruột đi trả thù ác long, liền hầm hừ đuổi người: "Tránh ra, đừng quấy rầy ta nấu ăn."

Ác quỷ thằn lằn da tím đáp: "Vâng, bốn năm hai."

Enoch thoáng chốc tức giận đến nổi trận lôi đình, nấu ăn còn không cần nhóm lửa: "Còn dám gọi như vậy, ta đá ngươi đó!"

Ác quỷ thằn lằn da tím cũng đáp: "Vâng, bốn năm hai."

Enoch tóm lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi vải bố, sau đó dùng chiếc đuôi tình yêu của mình móc lấy túi vải bố, ném nó hung hăng vào mặt ác quỷ thằn lằn da tím: "Cút đi!"

"A..." Ác quỷ thằn lằn da tím phát ra tiếng r*n rỉ vui sướng, "Được bốn năm hai chạm vào đuôi, cũng thơm thơm..."

"A!" Enoch cũng phát ra tiếng thét chói tai đau khổ, "Địa Ngục phương Tây đáng ghét, ác quỷ phương Tây đáng chết!"

Vẫn là Địa Ngục phương Đông tốt.

Ở đó có sự khác biệt về thẩm mỹ địa vực so với Địa Ngục phương Tây, không có nhiều tên ác ma biến thái thích quấy rầy cậu đến vậy.

Enoch trút hết mọi tức giận lên Achilles, con ác long đã khiến mình trở thành nô lệ và phải chịu đựng tội lỗi lớn này.

Cậu chọn cái nồi bẩn nhất trong số đồ dùng nhà bếp, tùy tiện múc một gáo nước rửa chén, rồi ném nguyên liệu nấu ăn là đuôi thằn lằn da tím vào nồi sau khi cọ vào tường bẩn, cuối cùng "phì phì" nhổ hai bãi nước bọt, dùng đuôi khoanh lấy cái thìa khuấy ba bốn vòng, không đợi nước sôi đã đổ vào đĩa, bữa tối cho ác long đã hoàn thành.

Nếu không phải cảm thấy cái nồi dùng để nấu canh trông như mấy trăm năm không rửa, quá bẩn, Enoch nhất định còn sẽ thò chân vào giẫm một cái, cho ác long uống nước rửa chân của mình.

Tuy nhiên, đĩa thức ăn này đã đủ khó ăn rồi, không cần thêm thắt gì nữa.

Enoch nâng tác phẩm của mình lên, hài lòng nói: "Có thể thưởng thức tài nghệ nấu nướng tuyệt vời của ta như vậy, mức độ may mắn của Achilles quả thực khiến người ta đố kỵ đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play