Lệnh Hồ Thiệu nhìn chằm chằm Tôn Yến Vãn, thấy hắn thong thả uống trà, còn bày biện chút điểm tâm, vừa nhìn đã biết là sản phẩm của những tiệm tốt nhất gần Tung Dương, trong lòng thầm nghĩ:
“Gã này thật biết hưởng thụ.”
“Tham lam hưởng thụ như vậy, làm sao có thể luyện tốt võ công?”
Hắn tuy là đệ tử của Ân Bạch Liên, nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, không có nguồn thu nhập riêng, mỗi tháng chỉ có một khoản tiền tiêu vặt cố định. Đây là nhờ Tung Dương Phái gia nghiệp lớn, mới có thể chu cấp cho môn nhân, chứ đổi lại là môn phái bình thường, một tháng mỗi người một quan tiền, mấy trăm người là mấy trăm quan, một năm mấy ngàn quan, làm sao có thể chống đỡ nổi?
Một quan tiền tuy không ít, nhưng Lệnh Hồ Thiệu cũng không thể tiêu xài những món ăn xa xỉ như vậy, nên có chút chướng mắt.
Tôn Yến Vãn tuy có tiền, nhưng trà nước và bánh ngọt này không phải do hắn mua, mà là do Tôn Linh Điệp và Nam Mộng Cung mang đến.
Dù sao hắn cũng hưởng thụ một cách thoải mái, không cảm thấy có gì không tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play