Hắn tuy trước sau đã có được rất nhiều võ công, nhưng ngoài Huyền Hoàng Kinh của Tung Dương Phái, cũng chỉ có thời kỳ đầu luyện qua Đãng Ma Kiếm Pháp, còn chiêu số võ công của các môn phái khác, hắn gần như tuyệt đối không đụng đến.
Tôn Yến Vãn đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn biết, luyện một môn võ công đến đỉnh cao thì tốt hơn vạn lần so với luyện mười môn mà môn nào cũng làng nhàng.
Huống chi võ công của Tung Dương Phái vốn lừng danh thiên hạ, Huyền Hoàng Kinh lại đứng đầu Ngũ Kinh của phái. Hắn thậm chí còn chưa từng cầu xin Trương Viễn Kiều truyền thụ những võ công như Tung Dương Thập Tam Tuyệt, ngay cả Thừa Phong Quyết hằng ao ước cũng phải đợi võ công vững chắc căn cơ rồi mới học, chính là sợ làm chậm trễ công phu chính thống.
Trên mấy trang sách lão khất cái đưa có vô số văn tự, lại có đủ loại hình người minh họa, hiển nhiên là một môn võ công. Nhưng Tôn Yến Vãn vốn không thiếu võ công nên đã dứt khoát từ chối.
Lão khất cái nhất thời có chút ngượng ngùng. Lão vốn nghĩ mình tặng vài trang võ công tàn khuyết, hai đứa trẻ này tất sẽ xem như cơ duyên trời cho, vui mừng khôn xiết, dùng để tạ ơn một bữa thỏ nướng và một vò rượu ngon thì cũng đã quá đủ rồi, nào ngờ Tôn Yến Vãn lại không cần?
Lão khất cái thu lại mấy trang sách, gãi gãi đầu, nói:
“Hỏng rồi, trên người ta cũng chỉ có mấy trang võ công tàn thiên này là đáng giá, ngoài ra chẳng còn vật gì khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play