Tôn Yến Vãn thực ra không muốn dạo chơi ở những nơi thế này, hắn chỉ đến tìm người mà thôi, liền nói với gã tiểu nhị đang mời chào khách trước cửa Phàn Lâu:
“Làm phiền huynh gọi giúp ta Đinh Phượng một tiếng, cứ nói là có cố nhân đến thăm.”
Tiểu nhị của Phàn Lâu thái độ rất tốt, cười hì hì nói:
“Khách quan, ngài xem, ta đang bận rộn quá, hay là ngài chờ một lát được không?”
Tôn Yến Vãn là người từng trải, đâu phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra gã tiểu nhị này đang khéo léo từ chối mình, không muốn vào trong thông báo.
Tôn Yến Vãn biết nếu nhét cho ít tiền đồng, gã tiểu nhị này sẽ lập tức hết bận, nhưng lại cảm thấy việc vào trong truyền một câu nói mà phải tốn tiền thật bạc trắng thì không đáng. Dù sao hắn cũng sinh ra ở một đất nước không có văn hóa boa tiền, số tiền này không nhiều, nhưng tiêu như vậy thật lãng phí.
Tôn Yến Vãn thở dài, nói với Lao Thanh Sơn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play