Ba mươi mẫu ruộng canh tác thường đủ cung cấp lương thực cho hơn mười người ăn.

Số tiền còn lại có thể dành dụm để mua bí kíp luyện nội công.

Bí kíp nội công cũng có phân biệt cao thấp.

Loại thượng phẩm giá từ một đến hai ngàn lượng, loại bình thường cũng phải bảy tám trăm lượng.

Hứa Xuyên tự nhiên muốn mua một bản bí kíp nội công thượng phẩm, tương lai giúp người nhà mình xây dựng nền tảng võ đạo vững chắc.

Còn những bí kíp tiên thiên quý giá hơn, thì phải đợi đến khi Hứa gia có người đạt đến cảnh giới tiên thiên võ giả mới tính sau.

"Chủ bộ thân chinh xuống đây xử lý công vụ, quả là chuyện hiếm có? Hay là do tranh chấp quan trường?"

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Hứa Xuyên đúng giờ trực tiếp ra đầu làng chờ người.

Lúc này, tại thôn Động Khê.

Dân thường đang bận rộn với các công việc sau thu hoạch lúa.

Những gia đình khá giả, thấy trời nóng nực, nếu không cần thiết cũng chẳng muốn ra ngoài.

Đầu làng Động Khê.

Hứa Xuyên thấy từ xa có hai nha dịch mặc áo tác cùng một văn nhân áo xanh đi tới.

Vội vàng bước lên chào hỏi, sau khi hỏi thăm lai lịch, liền đề nghị muốn mua ruộng lúa nhà họ Vu.

"Ngươi muốn mua năm mươi mẫu ruộng lúa?” Văn nhân áo xanh ngạc nhiên.

"Vâng, dám hỏi đại nhân quan hàm gì, có thể quyết định việc này không? Nếu không, tiểu nhân xin phép chạy một chuyến lên huyện.”

“Ta là chủ bộ huyện Thanh Giang, lần này xuống đây chính là để xử lý vấn đề ruộng đất sau khi nhà họ Vu tuyệt tự.”

“Hạ dân bái kiến chủ bộ.” Hứa Xuyên vội chắp tay, trong lòng nghĩ quả nhiên là chủ bộ.

Chủ bộ huyện Thanh Giang Dương Chiêu nhìn Hứa Xuyên từ đầu đến chân, thấy y mặc áo vải thô, đoán đây là một dân thường trong thôn Động Khê.

Năm mươi mẫu ruộng với dân thường không phải số nhỏ.
"Ngươi xác định mua nổi? Đừng có đùa cợt với quan, không thì hậu quả ngươi không gánh nỗi.”

Lúc này tâm trạng ông ta không được vui, giọng nói đầy nghiêm khắc.

"Tiểu nhân đâu dám!"

Dương Chiêu suy nghĩ giây lát, nói: "Được, ruộng tính theo giá mười lượng một mẫu, ngươi thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề."

Hứa Xuyên đồng ý ngay, rồi lấy ra ngân phiếu.

Tháng tám trời nóng như thiêu như đốt.

Dương Chiêu liếc nhìn, lau mồ hôi trên trán, vừa vào làng đã hoàn thành một nửa việc huyện thừa giao, tâm trạng tốt hơn hẳn.

Dù biết huyện thừa cố ý làm khó mình - vị chủ bộ mới, nhưng quan lớn hơn một cấp đè chết người.

Nếu hôm nay không hoàn thành, về nhất định sẽ bị trù dập.

"Ngươi tên gì?"

"Hứa Xuyên.”

"Tra xét."

"Tuân lệnh, Dương chủ bạch.”

Nha dịch cao lớn lấy sổ tài sản đăng ký ruộng đồng của Hứa Xuyên, nha dịch mặt tròn cũng lấy sổ nhân khẩu tìm tên Hứa Xuyên.

“Có rồi, Hứa Xuyên, người thôn Động Khê, năm nay hai mươi sáu tuổi, có một vợ hai con."

Nha dịch mặt tròn chỉ tên Hứa Xuyên trong sổ cho Dương Chiêu xem.

"Đại nhân, hạ quan cũng tìm thấy, Hứa Xuyên hiện có mười mẫu ruộng và mười mẫu rừng núi.”

Nha dịch cao lớn cũng chỉ nội dung tra được cho Dương Chiêu.

"Ừ, xác nhận là người thôn Động Khê, có quyền ưu tiên mua."
Dương Chiêu nhận năm trăm lượng ngân phiếu, giúp Hứa Xuyên đăng ký vào sổ, bảo hắn ký tên điểm chỉ.

"Đây là giấy tờ ruộng đất ngươi mua, từ giờ năm mươi mẫu ruộng nhà Họ Vu thuộc về ngươi."

"Đa tạ Dương chủ bộ."

Hứa Xuyên cất kỹ giấy tờ ruộng, định rời đi thì bị Dương Chiêu gọi lại.

“Hứa Xuyên phải không, ta và ngươi gặp nhau ở đầu làng cũng là duyên phận, ngươi là người thôn Động Khê, biết ruộng nhà Vu gia ở đâu không?"

Bảo ta dẫn đường?

Thôi, quan lớn đâu dám trái ý.

Hứa Xuyên gật đầu, đề nghị dẫn Dương Chiêu và mọi người đi xem ruộng.

Nhờ Hứa Xuyên giúp đỡ, Dương Chiêu chỉ nửa ngày đã hoàn thành nhiệm vụ huyện thừa giao.

Ba mươi mẫu ruộng tốt và ba mươi mẫu rừng còn lại của nhà Vu gia đều có chủ mới.

"Được rồi, việc xong rồi, ngươi không cần đi theo nữa."

"Ân tình này Dương Chiêu ta ghi nhớ, nếu có việc gì có thể lên huyện Thanh Giang tìm ta."

"Chuyện nhỏ, Dương chủ bộ không cần để bụng.”

"Bảo ngươi nhớ thì cứ nhớ, ta Dương Chiêu ân oán phân minh, nhưng cũng nói trước, nếu phạm luật Đại Ngụy hay làm chuyện thương thiên hại lý thì đừng tìm ta."

“Nếu dám đến, ta sẽ là người đầu tiên bắt ngươi tống ngục."

“Tiểu nhân xin ghi nhớ."

Hứa Xuyên nhìn bóng lưng họ khuất dần, thầm nghĩ: Một chủ bộ mà cứng cỏi thế sao?

Không!

Hẳn là có hậu thuẫn.

Hôm nay mua được năm mươi mẫu ruộng, lại vô tình có thêm chút ân tình, cũng là thu hoạch lớn.
Về nhà, Hứa Xuyên kể lại chuyện hôm nay cho Bạch Tĩnh nghe.

"Năm mươi mẫu? Chàng không phải định chỉ mua hai ba mươi mẫu sao?"

"Duyên phận vậy."

Hứa Xuyên lải nhải nói câu, rồi lấy giấy tờ ruộng ra.

Bạch Tĩnh cầm xem, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

“Tốt quá, từ nay về sau lâu dài không lo thiếu lương, thậm chí dư còn có thể bán lấy bạc.”"

"Cất đi, để chỗ cũ.”

Buổi chiều.

Hứa Xuyên ra sân phơi kiểm tra lúa đã gặt.

Xem phơi khô chưa, nếu đã ráo nước thì bắt đầu đập lúa, sàng sảy, phơi khô lại rồi cất trữ.

Sau đó đi tuần tra khu rừng nhà mình.

Cây lê thanh ngọc ở đây là trọng yếu, hơn một tháng nữa có thể hái.

Để phòng kẻ gian, từ đầu y đã trồng nhiều dây gai quanh ruộng.

Loại dây này dễ sống, gai nhọn nếu đâm vào da sẽ gây tê liệt.

Dây gai leo quanh cọc tre, mấy năm qua đã thành bức tường gai cao bốn năm thước, dày hơn một tấc, chỉ chừa một lối vào.

Hứa Xuyên đặt vài cái bẫy đơn giản.

Mỗi chiều sau lần tuần cuối, hắn sẽ khóa cửa rồi kích hoạt bẫy.

Đêm trong rừng tối om, tầm nhìn hạn chế.

Nếu có kẻ trộm dám phá cửa vào, rất dễ dính bẫy.
Thoắt cái hơn một tháng trôi qua.

Các công đoạn thu hoạch lúa đã xong, lương thực được cất trong nhà.

Hứa Xuyên bắt đầu xử lý năm mươi mẫu ruộng vừa mua.

Lúa trên ruộng sau khi trừ thuế, phần còn lại đều thuộc về nhà y.

Chiều tối.

Trần Nhị Cẩu đột nhiên hớt hải chạy đến ruộng, thở không ra hơi: "Xuyên... Xuyên ca, chị dâu sắp đẻ rồi.”

Hứa Xuyên mặt mày hớn hở, không nói hai lời, phóng thẳng về nhà.

"Khoan đã, để ta thở một cái đã.”

Trần Nhị Cẩu thở dốc, nhưng thấy Hứa Xuyên đã chạy xa, đành gắng gượng chạy theo kiểu chó liếm chân.

Chưa tới cửa đã nghe tiếng Bạch Tĩnh rên la đau đớn trong nhà.

Vợ Trần Nhị Cẩu là Hứa Nghi đang giúp đỡ, ra ngoài gặp Hứa Xuyên định vào liền ngăn lại.

“Đường ca, bà đỡ đã tới rồi, ngươi đừng vào.”

“Đàn ông vào lúc đàn bà đẻ là không tốt.”

“Thôi, ngươi đi đun thêm ít nước sôi đi, càng nhiều càng tốt.”

Hứa Xuyên chỉ muốn nhìn tình hình Bạch Tĩnh, nhưng giờ không phải lúc cãi.

Lập tức chạy vào bếp nhóm lửa đun nước.

Đây không phải lần đầu Bạch Tĩnh sinh nở.

Nhưng với phụ nữ, mỗi lần đều là cửa sinh tử.

Không có chuyện đẻ nhiều rồi quen.

Hứa Xuyên trong lòng tự nhiên cũng lo lắng.
Trần Nhị Cẩu tới sau, tự rót nước uống một hơi.

Thấy vẻ lo âu trên mặt Hứa Xuyên, liền nói: “Xuyên ca, đừng lo, chị dâu sức khỏe vốn tốt, chắc chắn sẽ mẹ tròn con vuông."

"Hơn nữa, ta còn mang theo một viên khí huyết đan, phòng khi cần."

Trần Nhị Cẩu đưa lọ nhỏ đựng khí huyết đan cho Hứa Xuyên.

"Có tâm rồi."

Hứa Xuyên không khách khí, nhận ngay.

Qua mấy lần Bạch Tĩnh sinh nở, y cũng chuẩn bị sẵn vài vị thuốc bổ khí huyết.

Nhưng so với khí huyết đan thì kém xa.

Y hơi yên tâm, chợt nhớ ra hỏi: "Thạch Thạch và A Uyên đâu?"

“Tôi dẫn về nhà tôi rồi, chắc đang chơi đùa với thằng nhóc nhà tôi."

Hứa Xuyên gật đầu, ngẫng lên nhìn Trần Nhị Cẩu: “Nhị Cẩu, ân tình này ta ghi nhận, sau này có gì cần cứ nói.”

“Thật ra có một việc muốn nhờ Xuyên ca giúp."

"Nhưng... giờ vẫn là chị dâu sinh nở quan trọng hơn."

"Ừ."

Hứa Xuyên đáp, tâm trí không để ý.

Trời cao đất rộng, cũng không bằng vợ mình sinh con quan trọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play