“Thật đáng thương a…”

Trời đông giá rét, nước đóng thành băng.

Tuyết dày bao phủ lên tòa cung điện cũ kỹ mà tráng lệ, che lấp đi hết thảy những vẻ điêu tàn, mục nát dưới một màu trắng tinh yên tĩnh.

Một tiểu thái giám thân hình mảnh khảnh trong bộ trường bào màu xanh chàm, đang lẽo đẽo theo sau một vị lão thái giám, tay xách hộp thức ăn, mắt đảo quanh nhìn đông ngó tây, đôi mắt trong veo linh động ấy cứ đảo một vòng, hễ thấy thứ gì mới lạ là lại mở to thêm một chút.

Lưng lão thái giám hơi còng xuống, thân người đổ về phía trước, mỗi bước đi đều vững chãi không một tiếng động, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dán chặt vào khoảng đất ngay dưới mí mắt, thế nhưng tiểu thái giám lại tựa như một con châu chấu vừa mới hóa thành hình người, phải dốc toàn lực mới đè nén được cái ham muốn nhảy nhót, dáng đi lại có phần ngây ngô, sống lưng ưỡn thẳng tắp.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày tiểu thái giám đi ngang qua cửa Mãn Nguyệt Cung.

Và lại trông thấy đứa trẻ đang quỳ giữa sân tuyết trong thiên điện của Mãn Nguyệt Cung, giữa tiết trời đông giá rét mà trên người chỉ độc một manh áo ngủ mỏng manh.

Ánh nắng ban trưa rọi xuống nền tuyết, phản chiếu chói lòa khiến người ta không tài nào mở mắt nổi. Thân hình nhỏ gầy của đứa bé gần như hòa lẫn vào bức tường cung phủ một màu trắng bạc.

Trông nó nhiều nhất cũng chỉ độ năm, sáu tuổi, nhỏ bé, mỏng manh và đáng thương.

“Đã hơn hai canh giờ rồi, cứ quỳ như thế chẳng phải là muốn chết cóng hay sao…”

“Bớt lắm lời!” Lão thái giám nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu thái giám, bèn quay đầu trừng mắt lườm hắn, đôi mắt tam giác hằn lên vẻ khắc nghiệt và tàn nhẫn.

Bị mắng, tiểu thái giám vội cong cái lưng đang ưỡn thẳng như cây non của mình xuống, cười làm lành nói: “Dưỡng phụ, chẳng phải con chỉ nói với ngài một chút thôi sao, ngài thương con mà…”

“Nhãi ranh, ngươi cứ hấp tấp như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn!” Lão thái giám lại liếc xéo hắn một cái, hừ giọng: “Đến lúc đó chết thế nào cũng không biết! Theo sát vào!”

Tiểu thái giám vừa nghe, mặt ngoài tỏ vẻ cung kính, vội vàng rảo bước đuổi theo, nhưng trong lòng thì lại chẳng hề để tâm.

Chuyện này thì ngài lại không biết rồi. Ta chết thế nào, trong lòng ta biết rõ mồn một.

— Trong kịch bản viết rành rành, hắn vì đưa hộp điểm tâm có độc cho Gia Quý nhân, tân sủng của Thánh Thượng, hại chết long tử, nên bị Thánh Thượng phất tay một cái, xử tử bằng cách treo cổ.

Đây hẳn là lần thứ năm Vệ Thính Xuân chết, nên nàng cũng xem như có kinh nghiệm với cái chết rồi.

Đúng vậy, là nàng chứ không phải hắn. Hay nói đúng hơn, tấm thân này là của hắn, nhưng linh hồn của Vệ Thính Xuân lại là một nữ hài tử chính hiệu.

Cơ mà, mặc dù khoác tấm thân nam nhi này cũng chẳng phải lần đầu, lần chết trước nàng còn khoác tấm da của một tên bắt cóc cao lớn thô kệch, ngoại trừ việc phải đỡ “chú chim nhỏ” mỗi khi đứng tiểu, cảm thấy có chút không quen ra thì mọi thứ khác đều ổn cả.

Đứng tiểu thực ra cũng khá hay.

Tấm thân tiểu thái giám này còn không cần phải đứng tiểu, Vệ Thính Xuân lại càng dễ thích ứng hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến đại viện nơi các cung nhân ở, Vệ Thính Xuân theo sau lão thái giám, vào trong phòng của ông ta.

Chủ yếu là để nghe ông ta dạy dỗ.

Vệ Thính Xuân ra vẻ đáng thương một cách vô cùng thành thạo, hai tay khoanh lại, rụt cổ, mặt tươi cười, trông vừa hèn mọn lại vừa hiệu quả.

Lão thái giám này là một tiểu thống lĩnh quản lý việc ăn uống trong cung, tên là Như Ým đúng vậy, Vệ Thính Xuân có lý do để hoài nghi rằng ông ta đã cướp tên của một nha hoàn nào đó, nếu không thì một lão thái giám mắt tam giác, người cao lớn vạm vỡ, đi đứng tựa như một cái lu nước đang di chuyển, sao có thể tên là Như Ý cho được?

Như Ý công công này tuy chỉ quản lý việc ăn uống và nhà bếp nhỏ của vài vị phi tần, nhưng cũng được xem là thái giám có vai vế trong cung, và hiện tại là dưỡng phụ vừa mới nhận của Vệ Thính Xuân.

“Dưỡng phụ, nhi tử biết sai rồi.” Vệ Thính Xuân cười, vì tấm thân này trông cũng khá thanh tú, trắng trẻo mịn màng, nên lúc cười lên rất dễ gây thiện cảm.

Thế nhưng, đám cung nhân hầu hạ trong hậu cung này lại không nên cười rạng rỡ như thế. Bọn họ chú trọng việc đi lại không tiếng động, ít nói ít cười, phải xem mình như một khúc gỗ, một món đồ vật thì mới có thể hầu hạ tốt các chủ tử được.

Như Ý công công vừa mở miệng định trách mắng Vệ Thính Xuân, nhưng ông ta chỉ há miệng, rồi nhìn “nhi tử” mới được đưa vào cung chưa đầy hai ngày này của mình, bất chợt “xì” một tiếng rồi bật cười trước.

Ông ta xua tay, nói: “Thôi bỏ đi.”

“Mấy ngày nay ngươi đừng có lượn lờ trước mặt các chủ tử, cứ ở trong viện này học quy củ cho tốt đã.”

Giọng của Như Ý công công cũng không nghiêm khắc, bởi vì tiểu tử này là đồng hương lại có chút họ hàng xa với nhà ca ca ông ta, nếu không phải gặp phải nghịch tặc liên lụy khiến cả nhà bị lưu đày, thì cũng đâu đến mức một đứa trẻ lành lặn phải chịu cung hình, bị đưa vào cái chốn ăn thịt người này.

Như Ý công công khá hài lòng với đứa nhỏ này, chủ yếu vì hắn cũng xem như được nuông chiều từ bé, da dẻ mịn màng, vào cung mấy ngày, làm không ít việc nặng mà cũng chẳng hề kêu khổ, ngoại trừ việc không hiểu quy củ ra thì rất đáng để người ta thương yêu.

Như Ý công công đang nghĩ ngợi, Vệ Thính Xuân đã rất thức thời mà đến đấm bóp đôi chân to béo cho ông ta.

Thấy vậy, Như Ý công công hài lòng hừ một tiếng, trong lòng càng thêm yêu thích.

Vệ Thính Xuân cũng thật tâm vui vẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng quay trúng vào một thế giới cổ đại chính thức, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy công công thật ở khoảng cách gần như vậy.

Nói cách khác, nàng vô cùng tò mò về mọi thứ trong thế giới này.

Vệ Thính Xuân là một nhân viên xuyên không qua 3000 thế giới, không phải vai chính, cũng chẳng phải vai phụ, mà chỉ là một diễn viên quần chúng.

Nhưng nàng đã rất mãn nguyện rồi, dù sao thì người chết đi vẫn có thể sống lại, còn có một công việc đãi ngộ không tệ, có nghỉ phép, có cuối tuần, quan trọng nhất là được trải nghiệm đắm chìm trong 3000 thế giới, chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu ra?

Chuyện này thì có khác gì du lịch thực tế ảo đâu?! Cảm giác tham gia đạt điểm tối đa không nói, thỉnh thoảng còn có được một hai câu thoại nữa chứ!

Vệ Thính Xuân làm việc vô cùng hăng hái, đến nỗi chuyện trải nghiệm cái chết, hệ thống trung tâm cũng rất nhân văn, để phòng ngừa những người đóng vai quần chúng như nàng phát sinh PTSD, thậm chí còn cung cấp cả tấm chắn cảm giác đau.

Phải nói là, có tấm chắn cảm giác đau rồi, thì chết hay không, ai mà còn quan tâm nữa chứ!

Dù sao thì nàng chỉ cần thuận lợi hoàn thành cốt truyện theo như miêu tả, là có thể nhận được điểm tích lũy của hệ thống. Tích lũy được nhiều điểm, nàng còn có thể chọn vai diễn, chọn nhân vật có lời thoại, có thân thế bối cảnh, thậm chí là có cả đối tượng yêu đương!

Có điều Vệ Thính Xuân không thích ở cố định một chỗ, hơn nữa cấp bậc của nàng còn tương đối thấp, nên nàng toàn chọn cách rút thăm ngẫu nhiên.

Quay đến đâu thì tính đến đó, quay thành người nào thì đóng vai người đó, dù sao cũng chỉ là vai quần chúng, chẳng có yêu cầu gì về kỹ năng diễn xuất.

Cảm giác kích thích như mở một chiếc hộp mù, có ai hiểu được không?

Quay trúng vai diễn khác giới tính, còn được nhận trợ cấp từ hệ thống, ví như tấm thân tiểu thái giám này của nàng, được trợ cấp hẳn 3000 điểm. Ở thế giới trước, vai tên bắt cóc vì phải gánh con tin chạy trốn đầy mạo hiểm và kích thích, đã được trợ cấp đến 5000 điểm cơ đấy!

Nhiệm vụ ở thế giới này cũng không khó, chỉ cần chờ đến nút thắt của cốt truyện, đúng thời điểm thích hợp, nàng sẽ lượn lờ xuất hiện ở nơi đó, bị tỳ nữ của Cao Quý phi lừa gạt đưa điểm tâm một lần, sau đó chỉ việc chờ bị siết cổ chết là xong.

Trước lúc đó, nàng còn có mấy ngày tự do hoạt động, nàng không định cứ ru rú trong sân, ra không được khỏi cung thì ít nhất cũng phải đi ngắm nghía khắp nơi trong cung chứ.

Vì thế, tay nàng đấm chân càng thêm ân cần, miệng thì một tiếng “nghĩa phụ”, hai tiếng “nghĩa phụ”, ngọt xớt.

Cuối cùng, nàng lại dỗ được Như Ý công công đồng ý, tìm một tiểu thái giám dẫn nàng đi làm quen với trong cung, vừa làm quen, vừa học quy củ.

Đến tối lúc lấy cơm, Vệ Thính Xuân rất biết điều mà đi theo mọi người lấy đồ ăn về. Khi đi ngang qua Mãn Nguyệt Cung, lại thấy một đám cung nữ thái giám xúm lại trong sân, ríu rít xúm vào, tay chân hợp lực đỡ một bóng người nhỏ bé đi.

Trong miệng họ còn thấp giọng ồn ào: “Truyền Trần thái y đến xem đi, người Thập nhất hoàng tử lạnh ngắt cả rồi.”

Một giọng khác lại nói: “Nương nương mà biết sẽ phạt chúng ta mất, hay là cứ lấy chăn ủ ấm trước đã, cũng đâu phải lần đầu quỳ, sao mà yếu ớt vậy được…”

Vệ Thính Xuân chỉ vừa đi ngang qua vừa nghe ngóng, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.

Đứa trẻ này vẫn chưa bị chết cóng sao?

Nghe nói còn không phải lần đầu tiên, thật thảm quá đi.

Vốn định nghe thêm một chút, Vệ Thính Xuân vừa đi chậm lại, đã bị tiểu thái giám dẫn đường kéo đi mất.

Tiểu thái giám tên là Xuân Hỉ, tuổi tác tương đương với tấm thân này của Vệ Thính Xuân, nhưng lại là người cũ trong cung, rất biết điều và luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cung đình.

Nhưng dù sao hắn cũng là một thiếu niên, nên rất có thiện cảm với Vệ Thính Xuân, một người bạn đồng trang lứa rõ ràng là công tử nhà giàu giữa đường gặp nạn phải chịu cung hình mà lại không hề có chút âm trầm nào, ngược lại còn hay nói hay cười. Hơn nữa, trong tên hai người đều có một chữ “Xuân”, nên càng thêm vài phần thân thiết, chẳng mấy chốc đã chơi thân với nhau.

Bởi vậy, hắn bằng lòng nói với Vệ Thính Xuân thêm vài câu.

“Đừng nhìn, cũng đừng bận tâm.” Hắn kéo Vệ Thính Xuân, hai người xách hộp thức ăn nhanh chóng băng qua con đường dài trong cung.

Xuân Hỉ nói: “Đó là hài tử của Khánh tần, xếp thứ mười một, là Thập nhất hoàng tử, thường xuyên bị phạt quỳ.”

Vệ Thính Xuân tò mò nhỏ giọng hỏi: “Tại sao vậy? Kế mẫu à?”

Xuân Hỉ bị lời lẽ bạo dạn của nàng làm cho giật nảy mình, cảm giác như có người nhét cả một vốc tuyết vào trong cổ áo.

“Ngươi đừng có nói bậy!”

“Về rồi chúng ta hãy nói.” Xuân Hỉ kéo Vệ Thính Xuân nhanh chóng trở về nơi ở.

Hai người ở chung một phòng, lại được Như Ý công công đặc biệt dặn dò phải để Xuân Hỉ dẫn dắt Vệ Thính Xuân. Vì vậy, buổi tối họ ở cùng nhau, không chịu nổi sự làm phiền của Vệ Thính Xuân, Xuân Hỉ đành phải trùm chăn, nhỏ giọng kể cho Vệ Thính Xuân nghe mọi chuyện.

Chuyện cũng khá đơn giản, Khánh tần ở Mãn Nguyệt Cung có một tật xấu, đó là cực kỳ ghét nhi tử mình. Bất kể xuân hạ thu đông, bà ta đều tìm đủ mọi cách để hành hạ nó, chuyện này ai ai cũng biết.

Nhưng các nương nương trong cung lại chẳng ai nói cho Hoàng đế biết, bởi những phi tần đã có hoàng tử thì chỉ mong Khánh tần tự tay hại chết con mình. Còn những phi tần chưa có hoàng tử, cũng chỉ mong Khánh tần tự tay hại chết con mình.

Khi Khánh tần mới vào cung, cũng có một thời gian được Hoàng đế sủng ái, chính lúc đó bà ta đã mang thai hoàng tử. Sau khi có hoàng tử, lẽ ra phải được nâng vị phân, dù sao thì hoàng tử cũng không phải ai cũng sinh được.

Nhưng không biết vì sao Khánh tần lại chọc giận Hoàng đế, sự sủng ái thoáng qua như mây khói. Tuy được làm chủ một cung, nhưng trong cung điện rộng lớn không có hoàng ân thì cũng chẳng khác gì nhà lao, mà còn là nhà lao đến cả đám nô tài cũng có thể dẫm lên một chân.

Có lẽ vì cuộc sống không như ý, Khánh tần liền nảy sinh tật xấu hành hạ chính thân nhi tử của mình.

Lẽ ra, một hoàng tử không nên bị một phi tần mặc sức giày vò, dù sao đó cũng là long tử, trong cung tổng cộng cũng chỉ có hơn mười vị hoàng tử, đều rất quý hiếm.

Nhưng cũng thật kỳ lạ, Hoàng đế đối với vị hoàng tử thứ mười một này cũng chẳng thèm đoái hoài, xem như không có, ngay cả khi hỏi đến công khóa cũng cố tình bỏ qua.

Thế là hay rồi, người khổ không chỉ có Khánh tần, mà càng là vị Thập nhất hoàng tử ai cũng có thể dẫm lên một chân này.

Bị thân mẫu ghét bỏ, bị phụ hoàng lờ đi, bị các huynh đệ khinh nhục, ai cũng có thể quát mắng chàng.

Xuân Hỉ nhỏ giọng ghé vào tai Vệ Thính Xuân nói: “Thập nhất hoàng tử thường xuyên bị phạt quỳ, một lần quỳ là cả một ngày. Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông tuyết rơi, thật sự là chịu tội. Chân của hắn e là đã quỳ hỏng rồi, nhưng mỗi lần Hoàng đế triệu kiến các hoàng tử, đều có Trần thái y đến chẩn trị cho hắn, miễn cưỡng có thể giúp hắn tạm thời đứng dậy được. Ta nghe Tiểu Phúc Tử, người từng hầu hạ ở Mãn Nguyệt Cung một thời gian, nói rằng hắn thường phải bò trên mặt đất đó…”

Vệ Thính Xuân nghe mà trong lòng giật thót từng cơn.

Thảm quá đi mất.

Ở thế giới hiện đại, một đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao phải chịu khổ thế này, mùa đông cha mẹ còn chẳng nỡ cho chúng ra khỏi cửa một lần, chỉ sợ gió thổi qua là cảm lạnh.

Nhưng Vệ Thính Xuân nghe xong, trong lòng cảm thán một chút rồi cũng cho qua.

Dù sao nàng cũng chỉ là một diễn viên quần chúng, nói trắng ra là một khách qua đường của thế giới này.

Tự ý sửa đổi, gây nhiễu loạn cốt truyện sẽ bị lưu đày linh hồn. Vệ Thính Xuân nghe nói, có linh hồn chỉ bị lưu đày hai ngày đã không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể giải trừ ràng buộc với hệ thống.

Hơn nữa, tuy Vệ Thính Xuân thương hại vị Thập nhất hoàng tử này, nhưng đối với nàng mà nói, Thập nhất hoàng tử cũng chỉ là câu chuyện bi thảm đầu tiên mà nàng đọc được trên một tấm bia đá trong cuộc hành trình này mà thôi.

Chỉ khác là, thế giới này hiện ra trực quan và sống động hơn tấm bia đá nhiều.

Ngày hôm sau, Vệ Thính Xuân vẫn như thường lệ cùng Xuân Hỉ xách hộp thức ăn đi dạo khắp các cung điện.

Liên tiếp mấy ngày, nàng đã đi gần hết toàn bộ hoàng cung, thậm chí còn nhờ hệ thống giúp mình chụp ảnh kỷ niệm trước mấy tòa cung điện cổ xưa hoa lệ.

Chờ đến tối ngày nút thắt cốt truyện của nàng sắp đến, Vệ Thính Xuân lại đọc lại kịch bản của mình một lần nữa.

Ổn rồi.

Chỉ là đưa một hộp thức ăn vào tay tỳ nữ của Gia Quý nhân mà thôi, nàng thậm chí còn chẳng cần phải bước vào sân của Gia Quý nhân.

Vệ Thính Xuân nhìn lậu khắc báo canh giờ đã đến, liền lập tức hành động, đi đến con đường trong cung đó lượn lờ.

Cốt truyện này không có gì khó khăn cả, nàng lơ đãng ẩn hiện, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa chính là thiên điện của Mãn Nguyệt Cung.

Vệ Thính Xuân xuyên qua ánh đèn cung đình nhìn từ xa, liền thấy mấy tỳ nữ gần như là lôi một đứa trẻ mặc y phục đơn bạc từ trong phòng ra.

Sau đó họ lại chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh, đứa bé kia liền tự giác bò đến đó, quỳ ngay ngắn.

Mấy tỳ nữ và thái giám còn nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, Vệ Thính Xuân không nghe rõ. Bọn họ đi rất nhanh, cả sân chỉ còn lại một mình đứa bé đó.

Hắn tựa như một con rối gỗ, quỳ thẳng tắp, bất động.

Vệ Thính Xuân xuyên qua ánh đèn cung đình thưa thớt nhìn hắn một lúc lâu, thậm chí còn nghi ngờ hắn đã chết ở đó rồi.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, đút tay vào trong áo chặt hơn một chút, bên ngoài thật lạnh, nàng mặc nhiều như vậy mà còn thấy lạnh, đành phải đi đi lại lại trên mặt đất.

Không bao lâu sau, tỳ nữ của Cao Quý phi, người tìm kẻ chết thay trong cốt truyện, đã tới.

Tỳ nữ đó mặt mày ủ rũ, chau mày, sau khi thấy Vệ Thính Xuân thì lập tức sáng mắt lên, giơ tay vẫy Vệ Thính Xuân lại.

Vệ Thính Xuân thu hồi tầm mắt từ thiên điện Mãn Nguyệt Cung, khom lưng cúi đầu, giống hệt một tiểu thái giám thực thụ, vâng vâng dạ dạ, hết mực cung kính tiến lên phía trước — để chịu chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play