Vân Thất Thất đi lại mấy vòng trong khu bế quan, tuy không thấy Thẩm Nhược Hư nhưng nàng vẫn rất vui.
“Cảnh ở đây đẹp thật đấy, sao trước đây ta không biết nơi này nhỉ,” Vân Thất Thất hái rất nhiều quả dại, những quả này chua chua ngọt ngọt rất ngon.
Nhị sư tỷ cười đáp: “Làm gì có thời gian mà đến đây. Ngoài giờ học ra, ngày nào ngươi chẳng dẫn đám người kia chạy đông chạy tây. Nơi xa nhất mà ngươi đi qua chắc là khu rừng trúc kia rồi.”
Vừa nhắc đến khu rừng trúc, Vân Thất Thất lại nhớ đến chuyện nàng chơi khúc “Bách Quỷ Dạ Hành” trong đó, hình như lần đó còn dọa Tiết Thần sợ chết khiếp.
Tất cả đệ tử khóa này của họ đều đã đạt đến luyện khí hậu kỳ.
Không biết vì lý do gì, tốc độ tu luyện của họ nhanh hơn rất nhiều so với các đệ tử trước đây, điều này khiến các trưởng lão vô cùng băn khoăn.
“Nghĩ nhiều làm gì. Có lẽ là tâm cảnh của đám nhóc này khác biệt. Những người trước đây cứ nghĩ ngợi quá nhiều. Còn đám không có tâm không có phổi như chúng, nếu tu luyện mà không tiến bộ, thì thật sự hết cách cứu chữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play