Nhìn Vân Thất Thất đối với cây sáo yêu thích không buông tay, nhị sư tỷ dịu dàng nói: "Yên tâm, muội sắp có nhạc cụ của riêng mình rồi."

Vân Thất Thất vẫn luôn mang theo mong chờ, nghiêm túc học tập nhạc phổ, chỉ mong 15 ngày sau có thể chọn được một nhạc cụ mình yêu thích.

Vân Thất Thất quả thực rất thông minh, những nhạc phổ về cơ bản là vừa học liền biết.

Nhị sư tỷ thật sự rất kinh ngạc, "Đại sư huynh của muội còn nói muội nghe không hiểu đâu, hắn thật sự toàn giảng những lời vớ vẩn."

Vân Thất Thất cười cười, với cái thái độ dạy người của đại sư huynh, người khác mà nghe hiểu được mới là lạ.

Thẩm Nhược Hư kỳ thật cũng vẫn luôn chú ý Vân Thất Thất, dù sao cũng là tiểu đệ tử mới thu sau nhiều năm, chưởng môn cũng mỗi ngày bên tai hắn lải nhải, bảo hắn chú ý tiểu đồ đệ một chút.

Tên Thượng Quan Nghi kia cả ngày chỉ nghĩ đến đây chơi, nhưng hắn lại không thuộc nổi nhạc phổ, cho nên bị nhốt 15 ngày.

"Ngày mai là phải đi Tàng Bảo Các, tiểu sư muội ngày mai nhất định có thể chọn được một nhạc cụ vừa lòng."

Nhị sư tỷ rất có tin tưởng vào tiểu sư muội, nàng còn đẩy đại sư huynh một cái, muốn đại sư huynh cũng nói chuyện.

Đại sư huynh bị đẩy vài cái, sau đó mới miễn cưỡng nói một câu.

"Xem muội có vẻ rất hứng thú với nhạc cụ thổi, hi vọng muội chọn một nhạc cụ thổi, bất quá nhạc cụ thổi thật sự là quá bình thường, hi vọng muội chọn một cái độc đáo một chút."

Khóe miệng Vân Thất Thất giật giật, "Đại sư huynh nói độc đáo một chút cụ thể là như thế nào ạ? Để muội xem muội có thể tìm được không."

Đại sư huynh nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không biết, vì ta cũng chưa từng thấy nên không biết nói thế nào, bất quá việc chọn nhạc cụ không phải chỉ muội chọn là được, nhạc cụ còn phải chọn muội nữa."

"Các ngươi là lựa chọn lẫn nhau."

Vân Thất Thất còn muốn nói gì đó, chính là Thẩm Nhược Hư tới.

"Xem ra mấy ngày này ngươi ở chung với sư huynh sư tỷ của mình cũng không tệ lắm," Thẩm Nhược Hư vẫn là cái bộ dáng thần tiên kia.

Vân Thất Thất trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng đã biết vị sư tôn có bao nhiêu trách nhiệm, nhưng nàng lại rất vừa lòng.

"Sư huynh sư tỷ đối với con rất tốt, sư tôn, chúng ta bây giờ phải đi Tàng Bảo Các sao?"

Vân Thất Thất thật sự rất mong đợi, nàng thật sự quá muốn biết nhạc cụ của mình là gì.

Thẩm Nhược Hư nhẹ nhàng nói: "Lấy hồ lô của ngươi ra đi, hiện tại ngươi hẳn là có thể tự mình điều khiển rồi nhỉ?"

Kỳ thật trong khoảng thời gian này cũng không chỉ có học nhạc phổ, họ còn luyện một ít thứ liên quan đến luyện khí.

Vân Thất Thất rất tự tin gật đầu, "Con đã hoàn toàn có thể điều khiển được, sư tôn cứ yên tâm đi!"

Khi nàng nói những lời này, nhị sư tỷ ở bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Nhìn thấy Vân Thất Thất tự tin bước lên hồ lô, sau đó thi pháp bay lên, Thẩm Nhược Hư chậm rãi bay trước nàng một chút.

Nhìn thấy hai người họ càng ngày càng xa, nhị sư tỷ cuối cùng cũng dám nói.

"Ngươi có cảm thấy tiểu sư muội thật sự có thể bay xa như vậy không? Ta sợ nàng giữa đường rơi xuống, ta còn sợ sư tôn sẽ ở bên cạnh vỗ tay."

Nói thật, chuyện như vậy sư tôn của họ thật sự có thể làm được.

Đại sư huynh khẽ thở dài một tiếng, "Còn không phải do ngươi nuông chiều, nàng mỗi lần bay không được ngươi liền ở phía sau lén lút giúp đỡ, làm cho nàng tự tin bùng nổ, còn luôn cảm thấy mình là một thiên tài, không chịu luyện tập."

Đúng vậy, Vân Thất Thất chính là muốn làm tốt mọi việc, sau đó liền có thể tìm cơ hội không luyện.

Trên chuyện ngự khí phi hành, nhị sư tỷ chính là một người mẹ hiền mẫu mực, về cơ bản là cái gì cũng nuông chiều nàng, cho nên mới dẫn đến tình huống xấu hổ hôm nay.

Vân Thất Thất ban đầu vẫn rất tự tin bay, nàng cuối cùng cũng không cần bị như dắt chó nữa.

Chính là Tàng Bảo Các ở trên đỉnh núi cao nhất kia, núi cao đường xa, tuy rằng đối với những sư huynh sư tỷ có tu vi cao một chút mà nói không tính là gì, chính là đối với Vân Thất Thất mà nói lại là một thử thách.

Nàng chẳng qua là bay khoảng mười phút, sau đó liền cảm thấy mình lực bất tòng tâm.

Cái hồ lô của nàng liền giống như bị động kinh, lúc nhanh lúc chậm.

Thẩm Nhược Hư cũng chú ý đến động tĩnh phía sau, hắn nhìn tiểu đồ đệ vẻ ngoài rất trấn tĩnh, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

"Biết ngươi sẽ bay, không cần khoa trương như vậy."

Đột nhiên, cái hồ lô mà Vân Thất Thất đang ngồi đột nhiên đổ lại, sau đó Vân Thất Thất cũng đầu hướng về mặt đất, hiện tại cả người tay chân dùng hết sức bám vào hồ lô.

Thẩm Nhược Hư bị nàng làm cho tức cười, "Ngươi đây là muốn biểu diễn một chút xiếc ảo thuật trước mặt ta sao?"

Vân Thất Thất hiện tại không thể trấn tĩnh được nữa, nàng cố gắng khống chế để mình không rơi xuống.

"Sư tôn! Giúp con với! Con khống chế không được nó!"

Thẩm Nhược Hư chỉ khẽ vẫy tay một cái, cái hồ lô  liền lập tức nghe lời.

Vân Thất Thất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ một cái pháp khí cũng bắt nạt kẻ yếu.

Thẩm Nhược Hư nhìn bộ dáng tóc tai lộn xộn chật vật của nàng, thật sự cảm thấy mình đã thu một tên ngốc.

"Ta còn tưởng rằng ngươi đây là cố ý khoe khoang ngươi biết bay trước mặt ta đấy."

"Sư tôn, người nghĩ con biết bay cần thiết phải khoe khoang sao," Vân Thất Thất thật sự cảm thấy mạch não của hắn rất kỳ quái.

Thẩm Nhược Hư nhướng mày, "Cái đó thì không nhất định, nói không chừng tính cách của ngươi chính là như vậy đấy."

Vân Thất Thất hiện tại thật sự không còn lời nào để nói.

Vừa nãy nàng còn cảm thấy mình đã thoát khỏi cảm giác bị dắt chó, hiện tại lại bắt đầu bị dắt đi.

Vân Thất Thất hiện tại trên mặt hồ lô là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, hôm nay là ngày các đệ tử mới vào Tàng Bảo Các chọn vũ khí, cho nên trên đường có rất nhiều người.

Cơ bản mọi người đều sẽ ngự khí phi hành, cho nên nhìn thấy Vân Thất Thất như vậy còn rất tò mò.

Tên Thượng Quan Nghi cách rất xa đã thấy được Vân Thất Thất, hắn đứng trên chiếc thuyền bay nhỏ của chưởng môn.

"Thất Thất, ngươi làm sao vậy, sao lại còn phải để sư tôn dắt ngươi đi nha."

"Ha hả," Vân Thất Thất dùng mặt làm cho hắn một cái biểu cảm vô ngữ.

Thẩm Nhược Hư hiện tại lại rất nhiệt tình nói chuyện, "Nàng cái này không chịu học hành tử tế, nửa đường liền không được còn biểu diễn cho ta một đoạn xiếc ảo thuật."

Vân Thất Thất hiện tại trên mặt là thật sự không nhịn được, "Sư tôn, giá!"

Hỏng rồi! Ở trên cái hồ lô này có một loại cảm giác như cưỡi ngựa, nàng sốt ruột muốn chạy, cho nên buộc miệng nói ra từ đó".

Hiện tại tất cả mọi người đều yên tĩnh, Thẩm Nhược Hư cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.

"Đồ nhi đây là xem sư tôn như ngựa sao."

"Không có không có, là đồ nhi nói sai rồi!"

Vân Thất Thất hiện tại thật sự có 100 cái miệng cũng nói không rõ, bất quá cái miệng thối này của nàng.

Không đúng! Đều tại tên Thượng Quan Nghi, nếu không phải hắn đột nhiên lên tiếng đáp lời, sao lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

Thẩm Nhược Hư thì lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

"Nếu ngươi đều đã nói vậy, thì sư tôn sẽ dắt ngươi đi dạo một chút!"

Không đợi Vân Thất Thất phản ứng lại, Thẩm Nhược Hư đột nhiên tăng tốc, quán tính suýt chút nữa làm Vân Thất Thất té xuống.

"A a a a a! Cứu mạng! Sư tôn con sai rồi!"

Nhìn người nào đó phía trước đang kêu thảm thiết, Thượng Quan Nghi sờ sờ mũi, chuyện này chắc không liên quan đến hắn đâu nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play